Diệp Lạc Dao lập tức dừng bước chân.
【 Mình nên đứng ở đây nghe hay là tới gần đó nghe? 】
【 Đi thẳng qua đó phải chăng không được lịch sự lắm?! 】
【 Ừm? Sao Lục Bác nhỏ giọng xuống rồi? Vậy rốt cuộc mình có nên đến gần nghe không? 】
Diệp Lạc Dao bối rối đứng yên tại chỗ.
Cùng lúc đó, Hoắc Yến và Tần Diệu đang giúp thu dọn đồ đạc cũng đồng thời dừng lại động tác.
Mặc dù khoảng cách có chút xa nhưng ở khoảng cách này vẫn có thể nghe rõ tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.
Hoắc Yến cất chiếc bát cuối cùng đã được rửa sạch xong, ngẩng đầu nhìn xung quanh nói với Tần Diệu: "Tôi dọn chỗ này xong rồi, tôi đi nhà vệ sinh trước."
Hắn phải nhanh chóng đi tìm Diệp Lạc Dao, hắn nhất định phải ở hiện trường nghe chuyện bát quái này!
Tần Diệu đưa tay cầm lấy thùng nước rỗng bên cạnh: "Vừa hay tôi cũng phải đi lấy nước, cùng nhau đi?"
Cái tên nhân tố không ổn định Lục Bác này rốt cuộc cũng sắp bạo lôi, Tần Diệu cần phải qua đó sớm để hiểu rõ tình hình, sau đó chuẩn bị công hệ công chúng trước.
(*) Bạo lôi 暴雷: Kể cốt truyện của bộ phim cho những người sắp xem nó.
Không phải hắn vì muốn nghe bát quái mới qua đó đâu!
Lý do muốn đi lấy nước này không thể từ chối được, cũng vì để không chậm trễ thời gian, Hoắc Yến gật đầu, hai người nhanh chân đi về hướng Diệp Lạc Dao.
Mà lúc này, Diệp Lạc Dao đang đứng ở cửa phòng tắm, cuối cùng vẫn khiến bát quái chiến thắng lý trí của mình.
Hít sâu một hơi, Diệp Lạc Dao nhấc chân đi về phía Lục Bác.
Khi đang sắp đến gần, Diệp Lạc Dao còn cố ý phát ra một tiếng "ơ", sau đó dùng giọng điệu nghi hoặc hỏi: "A? Hóa ra là Lục ca à, bên này tối quá, anh ở chỗ này làm gì vậy?"
Lục Bác hiển nhiên cũng không ngờ vậy mà còn có người khác ở đây, đang định che điện thoại nói liền nghe thấy giọng nữ đầy tức giận vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Lục Bác! Bên cạnh anh là ai?"
Âm thanh lớn đến mức dù không bật loa nhưng ở trên thảo nguyên rộng lớn lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Lúc này Diệp Lạc Dao khẳng định không thể giả vờ như không nghe thấy, vốn dĩ vợ Lục Bác đã có toàn bộ bằng chứng Lục Bác ngoại tình, nhưng không thể khiến đối phương hiểu lầm.
Vì vậy Diệp Lạc Dao vội vàng lên tiếng giải thích: "Xin chào, em là Diệp Lạc Dao, xin lỗi vì đã gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, Lục ca, người này là ai vậy?"
Diệp Lạc Dao ngước mặt, trong đôi mắt tràn ngập mùi vị bát quái.
【 Khẳng định là vợ anh đúng không! 】
Sắc mặt Lục Bác có chút đặc sắc, nhưng cũng may khống chế lại được không thể cảm xúc của mình lộ ra ngoài, hít sâu một hơi mới giải thích với Diệp Lạc Dao: "Đây là người nhà của tôi......."
Diệp Lạc Dao cố ý kéo dài giọng: "Ồ, thì ra là vậy, thời gian cũng muộn rồi, Lục ca vẫn chưa đi vệ sinh cá nhân sao?"
Biểu cảm của Lục Bác đột nhiên có chút vô ngữ.
Theo lẽ thường, người bình thường đều sẽ nói mình nói chuyện điện thoại với người nhà đi, Diệp Lạc Dao cậu có phải nên tránh đi một lúc hay không?
Tại sao Diệp Lạc Dao còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với mình?
Nếu đổi thành lúc khác, hắn khẳng định sẽ nguyện ý nói chuyện với Diệp Lạc Dao, dù sao thì nhìn Diệp Lạc Dao cũng rất đẹp, rất hợp thẩm mỹ của hắn, nhưng hiện tại hắn nào có tâm tình nói chuyện?
Lục Bác chỉ có thể đè nén sự buồn bực trong lòng, giải thích với Diệp Lạc Dao: "Vẫn còn sớm, tôi còn phải nói chuyện với cô ấy một lúc nữa." Dừng một lát, Lục Bác lại hạ giọng nói với điện thoại: "Thời gian không còn sớm nữa, em ngủ sớm chút, trước đó không phải anh đã nói với em......."
Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nữ: "Đợi đã! Lục Bác, em muốn đến địa điểm ghi hình của các anh!"
Biểu tình của Lục Bác lại thay đổi, còn chưa kịp mở miệng liền thấy Diệp Lạc Dao đột nhiên nhanh bước tới gần, cười nói: "Có thể! Lục ca, nếu người nhà anh tới thì chỉ cần nói với tổ đạo diễn là được, kỳ trước ba mẹ em cũng tới suốt thời gian ghi hình, tổ chương trình sẽ sắp xếp mọi chuyện."
【 Bảo đảm sẽ sắp xếp một cách rõ ràng, thỏa đáng cho chị! 】
Lục Bác ngay tức khắc ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Lạc Dao.
Không phải? Cậu đang nói gì vậy?
Rốt cuộc Diệp Lạc Dao còn muốn nghe đến khi nào?
Hơn nữa con mắt nào của cậu nói tôi muốn đối phương tới đây vậy?
Lục Bác trong lòng tức giận nhưng lại không thể thật sự tức giận với Diệp Lạc Dao.
Lục Bác hít một hơi thật sâu, đã từng chịu thiệt hai lần vì âm lượng điện thoại quá lớn, hắn vội vàng cúi đầu giảm âm lượng điện thoại xuống, sau đó hơi lùi ra sau hai bước, kéo khoảng cách với Diệp Lạc Dao rồi nói: "Không cần làm phiền.......". ngôn tình sủng
"Gì mà không cần làm phiền?" Hoắc Yến không nhịn được trực tiếp mở miệng hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Yến, Diệp Lạc Dao rất mừng rỡ, nhanh chóng quay đầu lại mới phát hiện không chỉ có Hoắc yến mà Tần Diệu cũng đi theo.
Nhìn thấy hai người, sắc mặt Lục Bác lại thay đổi.
Khó lắm hắn mới chạy tới chỗ không người để gọi điện, tại sao một người hai người ba người cứ xuất hiện trước mặt hắn vậy!
Rốt cuộc mấy người này có hiểu cái gì gọi là chừng mực không?
Hiển nhiên, Diệp Lạc Dao hiểu nhưng cậu chỉ đang giả vờ không hiểu thôi.
Nhìn thấy hai người, Diệp Lạc Dao lanh lẹ lặp lại lời mình vừa nói cho hai người nghe, sau đó điên cuồng ám chỉ với Hoắc Yến và Tần Diệu: "Kỳ trước ba mẹ em đến được tổ chương trình sắp xếp chu đáo, người nhà Lục ca tới chắc cũng không có vấn đề gì đâu ha?"
Tần Diệu cố gắng đè khóe miệng xuống, sau đó mới lướt qua Diệp Lạc Dao nhìn Lục Bác sau lưng cậu.
Ánh đèn ở chỗ này rất mờ, nhưng dựa vào ánh đèn từ lều bạt cách đó không xa vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của Lục Bác, trong mắt hắn lộ ra tia hoảng sợ, trên mặt tràn đầy ý hoảng loạn, trong điện thoại tựa hồ vẫn không ngừng truyền đến giọng nói của người đầu bên kia, hắn không nhịn được đem điện thoại dịch xa một chút: "Không cần......."
"Chắc chắn có thể!" Hoắc Yến mở miệng ngắt lời Lục Bác, cười nhìn Lục Bác: "Đừng lo, cho dù Tần tổng của chúng ta không sắp xếp giúp cậu, tôi khẳng định sẽ giúp cậu sắp xếp."
Ăn dưa trên mạng làm sao k1ch thích bằng ăn dưa ngay tại hiện trường.
Hơn nữa nếu muốn ăn dưa, vậy toàn bộ chủ dưa đều cần phải có mặt!
Diệp Lạc Dao cong miệng.
【 Vẫn là anh hai mình đáng tin nhất! 】
Tần Diệu: "......."
Hắn còn chưa nói gì được không?
Sao chỉ có Hoắc Yến đáng tin?
Vì thế Tần Diệu lên tiếng: "Tổ chương trình không hạn chế khách mời dẫn theo người nhà hoặc nhân viên theo, nếu muốn thì trực tiếp nói với tổ đạo diễn để sắp xếp là được."
Sắc mặt Lục Bác lập tức sụp đổ.
Không......
Đợi đã, tại sao mấy người này lại tự quyết định rồi vậy?
Hắn từng nói để người nhà hắn tới khi nào!
Hắn thật sự không muốn đối phương tới đây chút nào!
Nhưng lúc này đã muộn rồi.
Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói tức giận của người phụ nữ: "Người vừa nói là Tần Diệu và Hoắc Yến đúng không? Tần Diệu đã đồng ý rồi, anh vẫn không muốn em tới? Lục Bác, anh nói thật đi, có phải có chuyện gì muốn giấu không? Có phải anh không dám đối chất trực diện với em hay không?!"
【 Đương nhiên là hắn không dám! Dù sao trong tay cô đã có bằng chứng! 】
Diệp Lạc Dao giọng điệu phấn khích, đôi mắt dưới ánh đèn mờ trên thảo nguyên đặc biệt sáng ngời.
Lục Bác: "........"
Hắn sắp điên rồi.
Mặc dù Lục Bác đã giảm âm lượng điện thoại xuống nhưng trên thảo nguyên yên tĩnh, giọng nói này vẫn rất rõ ràng.
"Em có thể nhỏ giọng chút được không!" Giọng nói của Lục Bác cất cao.
Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.
【 Nhìn Lục ca cảm động chưa kìa, nước mắt cơ hồ đều rơi xuống rồi! 】
Hoắc Yến và Tần Diệu đồng thời cong khóe miệng.
Em xác định đây là cảm động rơi nước mắt?
Nhưng mà không quan trọng.
Dù sao thì bọn họ nói lời này cũng không phải là nói cho Lục Bác nghe, chỉ cần người đầu dây bên kia nghe thấy là được.
"Anh..... anh cũng muốn ôn nhu nói chuyện với em, nhưng ai bảo em đột nhiên nói lớn như vậy?" Lục Bác tựa hồ bị người đầu dây bên kia làm cho bất lực, chỉ có thể hạ giọng nghiến răng nghiến lợi giải thích.
"Em tới đây? Em tới làm gì!" Đầu Lục Bác giống như trướng to, không quan tâm đ ến ba người Diệp Lạc Dao nữa, vội vàng cầm diện thoại đi ra phía xa.
Không thể để bọn họ nghe thấy nữa.
"Lục ca, bên đó tối lắm, anh đừng đi quá xa!" Diệp Lạc Dao còn không quên nhắc nhở một câu.
Lục Bác loạng choạng bước chân thiếu chút nữa ngã nhào.
Diệp Lạc Dao vội vàng giả vờ kinh ngạc che miệng lại: "Có phải em nhắc nhở quá muộn rồi không?"
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha, nhìn Lục Bác kích động kìa. 】
Em nhắc quá muộn chỗ nào, là nhắc nhở quá đúng lúc mới đúng.
Hoắc Yến vỗ vai Diệp Lạc Dao: "Được rồi, để hắn gọi điện thoại đi, chúng ta đi thôi."
Dù sao lời nên nói bọn họ cũng đã nói rồi, hiện tại phải xem đối phương muốn tới hay không.
Tần Diệu vừa mới nói rất rõ, chỉ cần đối phương chịu tới thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tổ đạo diễn.
Nói cách khác, vốn dĩ không cần Lục Bác đồng ý. Đối phương muốn tới, hoàn toàn có thể trực tiếp bỏ qua Lục Bác mà tới.
Bây giờ, bọn họ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Nghĩ đến cảnh vợ chồng xé nhau trước ống kính, thật sự nghĩ thôi cũng đủ k1ch thích!
Chờ Tần Diệu lấy nước đi ra, phát hiện Lục Bác vẫn đang đứng ở xa nghe điện thoại.
Tựa hồ chú ý đến tầm mắt của mấy người Tần Diệu, Lục Bác lại di chuyển lên một khoảng xa.
【 Đi xa như vậy, xem ra Lục Bác thật sự có chút sợ hãi rồi. 】
Diệp Lạc Dao dường như không hạ được khóe miệng xuống.
"Đi thôi, chúng ta trở về trước." Tần Diệu nói với Diệp Lạc Dao và Tần Diệu.
Trên đường ba người trở về lều bạt đụng phải Tống Triết Hàm và Chu TỬ Kiện cũng đang cầm theo đồ dùng vệ sinh cá nhân đi tới.
Mấy người chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu rồi định rời đi, Tống Triết Hàm đột nhiên hỏi: "Vừa rồi mọi người xảy ra chuyện gì vậy?"
Ba người cùng lúc dừng bước chân.
Diệp Lạc Dao nghi hoặc.
【 Hửm? 】
"Tại sao lại nói như vậy?" Hoắc Yến hỏi.
Tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Tống Triết Hàm rơi trên mặt Diệp Lạc Dao, chậm rãi nở nụ cười: "Trực giác, cảm giác hình như mọi người gặp được chuyện gì đó thú vị, không thể nói với bọn tôi sao?"
Chu Tử Kiện có chút mơ hồ.
Chuyện gì thú vị?
Sao hắn không nhìn ra?
Diệp Lạc Dao không khỏi oán thán.
【 Thật không hổ là Tống Triết Hàm bụng dạ thâm hiểm, cái này cũng để anh phát hiện ra! 】
Vì vậy Diệp Lạc Dao nói: "Cũng không có gì, vừa nãy Lục ca gọi điện thoại, chỉ đơn giản nói với anh ấy mấy câu thôi."
【 Về phần rốt cuộc là chuyện gì thì thật sự không thể nói với anh được! 】
【 Nhưng mà vợ Lục Bác là một người thuộc phái hành động tiêu chuẩn, chắc sẽ không để chúng ta đợi lâu đâu! Muộn nhất là chiều mai, chúng ta có thể gặp được cổ rồi. 】
Tống Triết Hàm hiển nhiên có chút bất mãn với câu trả lời của Diệp Lạc Dao, nhưng hắn không tiếp tục truy hỏi chỉ lộ ra một nụ cười sâu xa rồi xoay người đến phòng tắm.
Chu Tử Kiện rõ ràng vẫn còn mơ hồ, nhưng thấy mấy người không có ý định giải thích liền mỉm cười với bọn họ rồi bước đi theo Tống Triết Hàm.
Ba người Diệp Lạc Dao về đến nơi cắm trại, thấy Đoạn Hạo Nghiêm đang ngồi ở cửa lều bạt.
Bóng lưng gã trông đặc biệt cô đơn, hai mắt đỏ hoe, tầm nhìn càng không có tiêu cự, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ đến xuất thần.
【 Ừm........ xem ra chắc là nói điện thoại với Tô Thụy xong rồi? 】
【 Mất hồn mất vía như vậy, xem chừng hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra mình đã bị lừa đến thật tình? 】
Diệp Lạc Dao mím môi, mỉm cười nhìn Hoắc Yến.
Hoắc Yến bối rối.
Nhìn hắn làm gì?
Sau đó liền nghe thấy Diệp Lạc Dao ở trong lòng thổ tào:
【 Khoảng thời gian trước anh hai mình thất tình quả thật giống y như Đoạn Hạo Nghiêm bây giờ. 】
【 Cùng một lứa bên trời lận đận, anh hai thật sự không đi an ủi chút à? 】
(*) Nguyên văn — 同时天涯沦落人: Là một câu thuộc Tỳ bà hành.
Hoắc Yến: ".........."
Chiều nay Đoạn Hạo Nghiêm còn ngáng chân hai người đấy?
Rốt cuộc con mắt nào của em nhìn ra hắn là một người không mang thù vậy?
Hoắc Yến không chút do dự xoay người vào lều bạt, thời gian không còn sớm, hắn cũng phải mau chóng đi tắm vệ sinh cá nhân.
Tần Diệu cũng xoay người cùng vào trong lều.
Cũng không phải Tần Diệu không muốn an ủi người ta, mà là trực giác mách bảo, hiện tại Đoạn Hạo Nghiêm cần nhất không phải an ủi, gã cần thời gian bình tĩnh, không có người quấy rầy hắn đã là sự an ủi tốt nhất rồi.
Thấy hai người rời đi, Diệp Lạc Dao tỏ vẻ tiếc nuối.
【 Mình cũng không phải một người biết an ủi người khác, bỏ đi, để Đoạn Hạo Nghiêm tự bình tĩnh lại đi. 】
【 Nhưng mà nói gì thì nói, mình thật sự muốn lướt xem Weibo! Mình nhớ vợ của Lục Bác cũng có tài khoản Weibo, trước khi Lục Bác bị lộ tin tức, tài khoản Weibo của cổ có đăng một số nội dung...... 】
Diệp Lạc Dao đang do dự, thấy Hoắc Yến đột nhiên lại từ trong lều đi ra.
"Anh hai, anh không đi tắm à?" Diệp Lạc Dao nghi hoặc hỏi.
Hoắc Yến cầm điện thoại, mặt không biến sắc: "Anh bỗng dưng nhớ ra hình như mình còn cần đăng Weibo quảng bá thương hiệu, anh đi tìm tổ chương trình kết nối tín hiệu vệ tinh."
Diệp Lạc Dao vội vàng đi theo: "Em cũng muốn đi."
【 Kết nối mạng thì mình có thể nhân cơ hội lướt Weibo của vợ Lục Bác một lát! 】
Diệp Lạc Dao vẻ mặt xúc động.
Hoắc Yến càng thêm vui vẻ.
Quả nhiên tới tham gia chương trình này là quyết định đúng đắn nhất của hắn từng làm!
Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn việc ăn dưa nhanh hơn người khác?
Đáp án đương nhiên là —— Không có!
Rất nhanh, hai người đều kết nối được tín hiệu vệ tinh.
Diệp Lạc Dao quay về lều bạt, Hoắc Yến mang theo điện thoại đi tắm.
Thời gian còn sớm, tổ chương trình đương nhiên vẫn chưa dừng phát trực tiếp.
Vì có thể quay được những hình ảnh có hiệu quả hơn nữa, thậm chí tổ chương trình còn lắp đặt camera trong lều.
10 giờ tối, phòng trực tiếp lúc này đang náo nhiệt.
Vô số cư dân mạng ăn dưa vừa ở ăn dưa trên Weibo xong, liền nóng lòng mở phòng trực tiếp của 《 Cùng nhau đi du lịch 》.
Vừa nhấn vào, bóng dáng lạc lõng của Đoạn Hạo Nghiêm xuất hiện ngay trong phòng phát sóng trực tiếp chính.
Quần chúng ăn dưa lập tức bật cười.
"Tổ chương trình biết chúng ta muốn xem cái gì!"
"Được được được, xem như tôi đã nhìn ra, tổ chương trình các người cũng thích ăn dưa như Diệp Lạc Dao đúng không!"
"Thật thiếu đạo đức! Vì ratings mà các người thật sự không từ thủ đoạn nào!"
"Nhưng mà nhìn Đoạn Hạo Nghiêm thật sự rất thảm!"
"Nhưng không phải sao, nhìn bộ sáng mất hồn mất vía này của hắn, nhìn cái là biết thật sự thất tình ha ha ha ha ——."
"Tô Thụy! Đều tại cậu!"
"Nhưng luôn cảm thấy vẫn thiếu chút gì đó, nếu như lúc này tổ chương trình bật thêm một bản BGM thất tình gì đó....... hê hê."
"Lầu trên, để tôi giúp cậu @Tổ chương trình, cậu là một thiên tài!"
"Nhưng mà nói gì thì nói, Diệp Lạc Dao đâu?"
Ngoại trừ Đoạn Hạo Nghiêm ở ngoài nơi cắm trại, những khách mời khác đều đi tắm rửa.
Các khán giả tìm khắp nơi một vòng, rốt cuộc cũng tìm thấy bóng dáng của Diệp Lạc Dao trong phòng trực tiếp cuối cùng.
Tổ chương trình chu đáo chuẩn bị túi ngủ cho từng vị khách mời ở mỗi lều bạt, không gian của lều bạt rất lớn, Diệp Lạc Dao chuyển túi ngủ của mình vào trong cùng, sau đó chui vào trong túi ngủ bắt đầu lướt Weibo.
Nhưng có lẽ do đang lướt Weibo vui vẻ nên Diệp Lạc Dao không chú ý tới vị trị hiện tại của mình gần camera nhất, mặc dù ở góc độ này không thể nhìn rõ Diệp Lạc Dao đang xem nội dung gì, nhưng khán giả có thể quan sát rõ từng biểu cảm biến hóa trên gương mặt của Diệp Lạc Dao.
Trong lều bật một ngọn đèn nhỏ, trong hoàn cảnh không mấy sáng sủa chỉ thấy Diệp Lạc Dao đột nhiên nắm chặt điện thoại ha ha cười lớn, vừa cười vừa vỗ vào chân mình: "Chịu không nổi...... trực giác thật sự quá chính xác, cái này vậy mà có thể bị hắn phát hiện!"
Làn đạn đều là: A?
"Hình như Diệp Lạc Dao không phải đang ăn dưa của Tô Thụy và Đoạn Hạo Nghiêm?"
"Ban nãy ẻm nói ai trực giác quá chuẩn vậy? Lại là ai phát hiện ra chuyện gì?"
"Chẳng lẽ lại có dưa gì mới?!"
"A a a a —— chịu hổng nổi, tại sao âm thanh của Diệp Lạc Dao không thể to hơn một chút? Có cái gì không thể cho bọn chị nghe với?"
"Đúng! Diệp Lạc Dao, chị là fans trung thành nhất của em, cầu xin em chia dưa cho chị nghe nữa!"
Đáng tiếc, bất kể âm thanh của làn đạn có to đến mấy thì Diệp Lạc Dao cũng không nghe thấy.
Hai người duy nhất biết được Diệp Lạc Dao đang cười cái gì chỉ có Hoắc Yến và Tần Diệu.
Trên đường tắm xong trở về, Hoắc Yến cũng tìm kiếm tài khoản clone của Tống Triết Hàm, xem mấy bài viết mới đăng trên Weibo mà Tống Triết Hàm mới đăng mấy phút trước:
【 Câu Sử: Tán Tài Đồng Tử thật hào phóng, 500 vạn tiền vi phạm hợp đồng nói cho liền cho, cái tên nam ma ma Tô Thụy này may mắn thật. 】
(*) Tán Tài Đồng Tử 散财童子: Bởi vì rất nhiều báu vật quý hiếm đã tự nhiên xuất hiện trong nhà khi cậu sinh ra nên cậu được đặt tên là 「 Thiện Tài 」; Thiện Tài là một trong 500