Lục Bác đồng ý ký tên, Đồng Hân cũng không kiềm chế hắn nữa mà trực tiếp từ trên người hắn đứng dậy, dùng tập văn kiện trong tay vỗ nhẹ vào đầu hắn: "Đi thôi."
Lục Bác lòng như tro nguội nằm bất động trên mặt cỏ.
Cho đến khi Đồng Hân không kiên nhẫn đá nhẹ vào vai hắn, Lục Bác mới không tình không nguyện đứng dậy.
Bánh kem trên mặt hắn đã khô quắt do ánh nắng sáng sớm, dính đầy trên gương mặt hắn, lúc hắn bước đi vụn bánh kem không ngừng rơi xuống cỏ, thật sự rất buồn cười.
Các vị khách mời nhìn hai người bước ra khỏi ống kính, sau đó thấy Đồng Hân đưa bút cho Lục Bác: "Ký đi."
Lục Bác cầm đơn thỏa thuận ly hôn, ngón tay run rẩy, hắn hơi bình tĩnh lại mở miệng nói: "Đồng Hân, sau khi tôi ký tên, cô có thể...... có thể giúp tôi giải thích với cư dân mạng không, nói chúng ta chỉ vừa tranh cãi cho vui, chỉ muốn trêu chọc bọn họ......"
Diệp Lạc Dao trực tiếp bật cười: "Lục Bác cảm thấy chúng ta là đồ ngốc, hay là cảm thấy khán giả là đồ ngốc vậy?"
Tống Triết Hàm lặng lẽ bổ sung: "Cũng có khả năng hắn mới là tên ngốc."
Các khách mời đều không nhịn được sôi nổi bật cười. truyện tiên hiệp hay
Bọn họ không tận lực hạ thấp giọng, tiếng cười càng thêm bất chính.
Lục Bác hiển nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, xoay đầu định lên tiếng, Đồng Hân thật sự chịu không nổi túm lấy cổ áo hắn, tức giận nói: "Lục Bác, tôi cảnh cáo anh, kiên nhẫn của tôi có hạn! Anh mau ký tên cho tôi!"
Ánh mắt Lục Bác bỗng trở nên rất thê lương, giọng nói nghẹn nào: "Đồng Hân, cô thật sự không thể......."
"Ký tên!" Trả lời hắn chỉ có giọng nói lạnh lùng của Đồng Hân.
Diệp Lạc Dao thật không ngờ Lục Bác bỗng dưng lại khóc, cậu đang định quay đầu lại nhìn biểu tình của Lục Bác thì có một bàn tay giơ ra trước mặt cậu, trực tiếp che mắt cậu: "Đi thôi, chúng ta nên đi ăn sáng."
Xem náo nhiệt đến đây là đủ rồi.
Còn nhìn nữa, ai biết sau khi Lục Bác sụp đổ sẽ làm ra loại chuyện gì nữa hay không?
"Anh hai, anh để tự em đi......" Diệp Lạc Dao túm lấy tay Hoắc Yến.
Hoắc Yến không quan tâm, túm vai Diệp Lạc Dao kéo người đi về phía địa điểm ăn sáng.
Tần Diệu cũng nói với những khách mời khác: "Đi thôi, không đi bữa sáng sẽ nguội mất."
Đương nhiên, người nguội trước bữa sáng chính là Lục Bác.
Lúc này trên mạng tràn đầy các loại từ ngữ sập phòng của Lục Bác, video cắt nối biên tập từ phòng trực tiếp bị các tài khoản tiếp thị trên các nền tảng lớn lan truyền rộng rãi.
Fans Lục Bác cũng bắt đầu thoát fan, các trạm tỷ thậm chí để hình đại diện đen bỏ chạy tập thể.
Một số fans thậm chí còn tiết lộ ra ngoài, vốn dĩ người đứng sau tài khoản đại fan Hân Hân Ái Lục Bác của Lục Bác chính là Đồng Hân.
Ngay cả một người vợ ở bên Lục Bác nhiều năm như vậy, Lục Bác cũng có thể phản bội cô ấy.
Người này không đáng để các fans lưu luyến thêm lần nào nữa.
Buổi sáng phòng trực tiếp còn có 9 khách mời, hiện tại chỉ còn lại 8 người.
Địa điểm ăn sáng mà tổ chương trình chuẩn bị cho các khách mời trên một ngọn đồi nhỏ, tầm nhìn ở đây rộng rãi, còn có thể nhìn thấy từng đàn cừu phía xa.
Diệp Lạc Dao uống một ngụm sữa dê, quay đầu lại nhìn Đồng Hân Lục Bác, mới phát hiện trong đám người lúc này đã không còn bóng dáng của hai người họ nữa, bao gồm Tiểu Lý cũng rời đi.
【 Chị Đồng Hân trực tiếp dẫn người đi làm đơn lý hôn rồi, quá dũng mãnh quá nhanh nhẹn quá giỏi! 】
Diệp Lạc Dao ở trong lòng khen ngợi, chậm rãi quay đầu, tầm mắt rơi trên người Đoạn Hạo Nghiêm ở đối diện cậu.
Bữa sáng tổ chương trình chuẩn bị cho các khách mời đều là bữa sáng đặc sản địa phương, bánh bao thịt cừu hấp, sữa dê, mì kéo thịt bò..... các khách mời gọi món ngay tại chỗ, đầu bếp làm, ăn xong rồi còn có thể không ngừng nạp thêm.
Tối qua Diệp Lạc Dao ăn nhiều thịt cừu nướng, hiện tại không thấy đói cho nên cậu liền gọi một bát sữa dê và mì thịt bò.
Nếu như cậu không nhớ nhầm, Đoạn Hạo Nghiêm cùng đi lấy mì thịt bò với cậu?
Hiện tại bát mì trước mặt Diệp Lạc Dao mới chỉ ăn được một nửa, nhưng trước mặt Đoạn Hạo Nghiêm đã để ngay ngắn hai cái bát trống.
Diệp Lạc Dao vừa kinh ngạc lại có chút buồn cười:
【 Đoạn ca bây giờ đã lấy lại cảm giác thèm ăn rồi, xem ra đã vượt qua cái bóng thất tình? 】
【 Chậc chậc chậc, rõ ràng lúc sáng thức dậy vẫn là bộ mặt không còn gì để luyến tiếc, hiện tại nhanh như vậy đã hồi phục rồi, quả nhiên mạng sống phụ thuộc vào ăn dưa! 】
Nghe Diệp Lạc Dao nói, Hoắc Yến và Tần Diệu cùng ngẩng đầu nhìn Đoạn Hạo Nghiêm.
Hoắc Yến trực tiếp cười thành tiếng.
Những người khác nghe thấy tiếng người liền nghi hoặc nhìn sang.
Liền thấy Hoắc Yến hơi nhướng chân mày, nhìn Đoạn Hạo Nghiêm ở đối diện hỏi: "Đoạn lão sư ăn bữa sáng thật ngon miệng, tối qua ăn chưa đủ no sao?"
Diệp Lạc Dao quả thật chịu không nổi, phụt một tiếng khẽ cười, tay cầm sữa dê cũng hơi run lên.
【 Ha ha ha ha không phải chứ, anh hai, có phải anh có chút ghi hận quá rồi không! 】
Lê Tư Viễn cũng nhịn không được mà cười vui vẻ.
Tống Triết Hàm ăn dưa cả buổi sáng, tựa hồ cuối cùng cũng nhớ tới nhân thiết của mình, quan tâm giải thích giúp Đoạn Hạo Nghiêm: "Dù sao tối qua tâm tình Đoạn ca cũng không được tốt lắm, đương nhiên nuốt không trôi."
Nghe vậy các khách mời tức khắc càng thêm vui sướng.
Ngay cả Văn Tương Nguyệt vẫn luôn cẩn thận cũng phải dựa vào vai Chu Tử Kiện cười run.
Lưu Nghiên vừa cười vừa không quên quan sát biểu cảm của Đoạn Hạo Nghiêm.
Tay cầm đũa của Đoạn Hạo Nghiêm hơi siết chặt, gã tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoắc Yến.
Mở miệng định phản bác, nhưng mở miệng rồi lại cảm thấy mình đuối lý.
Suy cho cùng, tối qua nếu không phải nhờ Hoắc Yến thẳng thắn với gã, có lẽ gã vẫn sẽ bị Tô Thụy lừa gạt.
Mặc dù nhất thời Đoạn Hạo Nghiêm thật sự không thể tiếp nhận nhưng ít nhất gã cũng coi như nhìn rõ người nào đó, kịp thời ngăn chặn.
Cho nên Đoạn Hạo Nghiêm không nên cãi nhau với Hoắc Yến, đặc biệt là hôm qua mình còn tìm gây rắc rối cho em trai nhà người ta.
Thật sự đuối lý.
Về phần Tống Triết Hàm ——
Đoạn Hạo Nghiêm không cần lo lắng nhiều, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Triết Hàm vẫn rất hiểu tôi, không giống tôi, đã hợp tác hai lần với cậu nhưng vẫn chưa hiểu được cậu."
Tống Triết Hàm vô tội chớp mắt: "Tôi không hiểu Đoạn lão sư đang nói gì."
Đoạn Hạo Nghiêm cười lạnh: "Ha ha."
Sao hai người này lại đột nhiên khịa nhau rồi.
Chu Tử Kiện, Văn Tương Nguyệt còn có Lưu Nghiên đều có chút mơ hồ.
Không chỉ bọn họ, ngay cả cư dân mạng ăn dưa đang xem trực tiếp cũng có chút quái lạ:
"Này này này? Lời này của Đoạn Hạo Nghiêm là có ý gì?"
"Tôi nhớ quan hệ khi hợp tác trước kia của Tống Triết Hàm và Đoạn Hạo Nghiêm vẫn khá tốt mà? Cái này lại là chuyện gì nữa vậy?"
"Không phải chứ không phải chứ, vừa ăn dưa Lục Bác xong, lẽ nào các người lại muốn đút dưa mới vào miệng tui?"
Nhưng đáng tiếc, sự mong đợi của cư dân mạng và quần chúng ăn dưa rốt cuộc vẫn bị hụt.
Sau khi Đoạn Hạo Nghiêm và Tống Triết Hàm khịa nhau mấy câu, hai người không nói chuyện nữa mà bắt đầu hiểu ngầm tiếp tục ăn sáng.
Diệp Lạc Dao ngược lại lập tức hiểu rõ:
【 Cho nên ở chung với nhau nửa ngày, Đoạn Hạo Nghiêm cuối cùng cũng phát hiện Tống Triết Hàm là một tên bạch thiết hắc? 】
(*) Bạch thiết hắc 白切黑: là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay. Trái nghĩa với "Bạch thiết hắc" là "Phản soa manh" tức là chỉ những người bề ngoài tuy rằng dữ dằn nhưng nội tâm lại mong manh, dễ vỡ.
Tần Diệu thu hồi tầm mắt.
Đúng vậy, chính là không biết Đoạn Hạo Nghiệm đã phát hiện ra bao nhiêu.
Nhưng nhìn bộ dáng không có ý định che giấu này của Tống Triết Hàm, có lẽ cũng ẩn trốn không bao lâu nữa.
Hiện tại Tần Diệu rốt cuộc cũng tin suy đoán trước đó của Diệp Lạc Dao ——
Tài khoản clone của Tống Triết Hàm bị lộ ra ngoài, nói không chừng thật sự là do chính tay hắn thúc đẩy.
Cùng Tống Triết Hàm ghi hình hai số chương trình, Tần Diệu coi như cũng hiểu đại khái về tính cách thật sự của Tống Triết Hàm.
Thời điểm ghi hình số trước, Tống Triết Hàm vẫn nhớ rõ cần giả vờ trước ống kính, kết quả tới kỳ này, hắn thậm chí nhiều khi còn không thèm giả vờ nữa, trực tiếp thẳng thắn vô tư, cũng khó trách Đoạn Hạo Nghiêm vừa nói mình giống như vừa quen biết Tống Triết Hàm vậy.
Tống Triết Hàm ra mắt đến nay cũng đã được hơn một năm, liên tục diễn trước ống kính hơn một năm, có lẽ hắn đã sớm chán rồi.
Hiện tại phải xem khi nào thì Tống Triết Hàm dự định bóc trần bản thân.
Tần Diệu nghĩ đến đây, trùng hợp bắt gặp Diệp Lạc Dao lấy điện thoại ra, nhấn mở Weibo.
Cơm sáng mới ăn được một nửa, Diệp Lạc Dao mới nghĩ đến hôm nay mình vẫn chưa xem Weibo mà tài khoản clone của Tống Triết Hàm đăng.
Vừa nhấn vào trang chủ của Câu Sử, một tin Weibo được đăng vào 10 phút trước lập tức đập vào mắt ——
"Câu Sử: Sau khi Hà Đồng rời đi, bầu không khí trở nên sạch sẽ hơn nhiều rồi."
Bài đăng này nhìn qua bình thường, không có vấn đề gì.
Nhưng vẫn đề là Tống Triết Hàm đăng kèm tấm ảnh gì kia!
Diệp Lạc Dao chỉ nhìn vào bức ảnh liền hít một hơi lạnh, bấm vào tấm ảnh lớn nhìn kỹ, cậu trực tiếp thét chói tai:
【 A a a, Tống Triết Hàm chẳng lẽ anh thật sự không muốn giả vờ nữa? 】
【 Ai dạy anh đăng kèm bức ảnh vừa ăn sáng của chúng ta vậy! Góc độ này, góc nhìn này, chỉ cần cư dân mạng nhìn vào chỗ ngồi của chúng ta, ngay lập tức có thể phát hiện ra Câu Sử là clone của anh đó! 】
【 Anh thật sự không định giấu áo dạ của mình nữa à? 】
Tần Diệu nghe vậy mí mắt giật giật, thu hồi tầm mắt lấy điện thoại ra, tìm tài khoản Weibo clone của Tống Triết Hàm.
Vừa nhìn Tần Diệu cũng hít một hơi lạnh.
Tống Triết Hàm không chỉ đăng bức ảnh bọn họ đang cùng nhau ăn sáng, hắn thậm chí còn chụp một bức ảnh lều trại của đám người Lục Bác Đoạn Hạo Nghiêm vào bốn giờ sáng tối qua, đồng thời còn nói ——
"Câu Sử: Tôi đang nghĩ bây giờ không phải đang là giữa hè sao? Sao còn có động vật động d*c lúc nửa đêm thế này?"
Trong lúc nhất thời, Tần Diệu thậm chí không dám xem khu bình luận của Câu Sử.
Sau khi hít thật sâu mấy hơi, hắn mới nhấn vào khu bình luận hiện số hai.
Lại nhìn kỹ ID, Tần Diệu lập tức buông trái tim đang treo lơ lửng về trong ngực.
Còn may còn may, đều là Tống Triết Hàm tự mình độc thoại:
"Câu Sử: Tôi ~ chỉ ~ muốn ~ giúp ~ anh ~ sưởi ~ ấm ~ tay ~."
"Câu Sử: Hà Đồng, bản thân cậu nói lời này chính cậu có tin không? Vậy tôi sẽ nói tôi năm nay vừa ~ tròn ~ mười ~ tám ~ tuổi ~."
"Câu Sử: Nửa đêm không ngủ ở trong lều quấy rầy người khác, oán khí của tôi còn nặng hơn cả lệ quỷ, ngày mai có thể làm cho Hà Đồng cút đi được không!"
Nhìn đến tin hồi âm cuối cùng, Tần Diệu nhịn không được cười một tiếng.
Được rồi.
Thật sự như ý nguyện của Tống Triết Hàm, hôm nay Lục Bác cút đi rồi.
Lại nhìn Diệp Lạc Dao, cậu hiển nhiên cũng nhìn thấy mấy tin bình luận của Tống Triết Hàm, đang cầm điện thoại cười khúc khích.
【 Không hổ là Câu Sử, đao kiếm vẫn mạnh như vậy! 】
Diệp Lạc Dao cười xong, lại lướt xuống những bài Weibo khác của Tống Triết Hàm.
Lướt rồi lại lướt, Diệp Lạc Dao an tâm.
【 Mặc dù mấy bài đăng của Tống Triết Hàm rất có tính biểu thị, chỉ cần hơi nhấc lên một chút áo da của hắn sẽ rơi xuống. 】
【 Nhưng may mắn thay tài khoản weibo clone của Tống Triết Hàm thật sự không có bao nhiêu lượt truy cập, hắn thậm chí ngay cả fan giả cũng không có mấy, chỉ có tài khoản của mình...... A, thật sự có người follow hắn? Mấy tài khoản weibo này thậm chí còn không có ảnh đại diện, xem ra cũng khá giống tài khoản giả! 】
Tần Diệu/Hoắc Yến: "......."
Nếu đổi hình đại diện mà đi follow, vạn nhất bại lộ thì phải làm sao?
Bọn họ rất cẩn thận đấy!
Nhưng mà, chỉ cần tài khoản clone của Tống Triết Hàm tạm thời không bị bại lộ, Tần Diệu cũng an tâm hơn.
Ăn bữa sáng xong, các khách mời khởi hành đến địa điểm tiếp theo.
Vì địa điểm du lịch lần này là thảo nguyên, mà các khách mời không biết nhiều về thảo nguyên nên kỳ này ghi hình, tổ chương trình đã đặc biệt thuê một hướng dẫn viên địa phương cho các khách mời.
Trong hai ngày liên tiếp, các khách mời dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên gần như đều tham gian hết các danh lam thắng cảnh tại thảo nguyên.
Bọn họ ngắm mặt trời mọc, xem mặt trời lặn.
Cũng được ngắm tuyết đọng dưới núi tuyết tan thành dòng nước, uốn lượn sâu vào trong đất liền.
Ngắm nhìn đàn bò cừu, ngắm hoa bướm tự do bay lượn trên vùng đất mênh mông vô tận.
Cho đến ngày ghi hình cuối cùng, ánh nắng chiều tà của hoàng hôn biến mất nơi chân trời, sắc trời hoàn toàn tối dần, đám người bọn họ lại trở về nơi cắm trại mà bọn họ nghỉ lại vào đêm đầu tiên.
Tối nay tổ đạo diễn không chuẩn bị cơm tối cho các khách mời, nên bọn họ phải tự làm.
Chu Tử Kiện lại lần nữa đảm nhận chức vụ đầu bếp, nhìn nguyên liệu thực phẩm đa dạng mà tổ chương trình cho, hắn đề nghị: "Nếu không tối nay chúng ta ăn lẩu nhé?"
Đề nghị này lập tức nhận được sự chấp thuận của hầu hết mọi người.
Nửa giờ sau, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, các khách mời vừa ngồi quanh nồi lẩu, đạo diễn và nhà sản xuất liền đi về phía bọn họ.
Lê Tư Viễn nhìn hai người, hỏi một câu: "Thế nào, các người cũng muốn tới cọ cơm?"
Đạo diễn: "......."
Mặc dù bọn họ thật sự có ý định này nhưng câu này của cậu đừng nói khó nghe thế chứ?
"Là như này,