Trong nhất thời toàn trường quay chìm trong yên tĩnh, các khách mời hai mặt nhìn nhau.
Lưu Nghiên là người đầu tiên lên tiếng: "Câu Sử......? Weibo của mọi người chắc đều dùng tên thật của mình phải không?"
Đạo diễn gật đầu.
Nghệ sĩ nào mà không dùng tên thật để đặt tên Weibo?
Chỉ là cái tên Câu Sử này, sao hắn cảm thấy có chút quen quen vậy nhỉ?
"Chẳng lẽ là cư dân mạng nào đó?" Văn Tương Nguyệt nói.
Dù sao bọn họ còn đang phát sóng trực tiếp mà? Nói không chừng có cư dân mạng nhàm chán cùng tham gia với bọn họ.
【 Không có khả năng này. 】
Diệp Lạc Dao ở trong lòng thở dài, cậu vừa rồi nhìn thấy rõ, chính là ảnh đại diện của tài khoản clone của Tống Triết Hàm.
Ảnh đại diện người da vàng giơ ngón giữa kia chỉ cần nhìn một cái đã gây ấn tượng mạnh cho người khác.
Đám người Chu Tử Kiện, Đoạn Hạo Nghiêm, Lưu Nghiên đồng ý suy đoán của Văn Tương Nguyệt, sôi nổi gật đầu.
Lê Tư Viễn thậm chí còn cười rất lớn: "Lại là tên ngốc nào đặt cho mình cái tên nghe hay như vậy?"
Các khách mời đều bật cười.
Ngay cả quần chúng cư dân mạng xem trực tiếp cũng cười vui vẻ:
"Ha ha ha ha ha nói chứ, cái tên này thật sự có một không hai."
"Khiến tôi nghĩ đến chó nhà Tống Triết Hàm, hình như cũng là cái tên này?"
"Đúng hh, Tống Triết Hàm nói cái tên này đặc biệt có ý nghĩa, cho nên liền đặt cho con chó nhà mình là Câu Sử."
(*) Câu Sử 勾史: Theo tui thì cái tên này có hai cách hiểu: một là xóa đi quá khứ; hai là moi móc quá khứ.
Người có mặt và người không có mặt đều đang cười, chỉ có ba người Diệp Lạc Dao và Tần Diệu Hoắc Yến không cười nổi.
Thậm chí Diệp Lạc Dao còn xấu hổ thay người ta.
【 Lê Tư Viễn, bằng không anh vẫn nên bớt nói hai câu đi! 】
【 Anh không sợ đợi lát nữa Tống Triết Hàm trực tiếp đào hố chôn anh à?! 】
Diệp Lạc Dao ở trong lòng mặc niệm cho Lê Tư Viễn.
Tần Diệu và Hoắc Yếu trái lại không khẩn trương như Diệp Lạc Dao.
Tần Diệu chỉ cảm thấy đau đầu.
Rõ ràng kỳ này sắp kết thúc rồi, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may hắn đã sớm chuẩn bị quan hệ công chúng cho nên cũng không lo lắng lắm.
Chỉ là rốt cuộc Tống Triết Hàm nghĩ thế nào vậy?
Tại sao cố tình dùng tài khoản clone share vào thời điểm này?
Hoắc Yến cũng nghi ngờ y chang.
Ở chung một kỳ, hắn phát hiện Tống Triết Hàm cũng không phải người đặc biệt khó ở chung, chỉ cần cậu không chủ động vượt qua ranh giới của Tống Triết Hàm thì hắn có thể duy trì nụ cười và ở chung hòa thuận với cậu.
Nhưng cái thứ gọi là nhân thiết này chơi lâu thì chắc chắn sẽ sinh chán.
Cho nên, cho dù đôi khi không có sự nhắc nhở của Diệp Lạc Dao, Hoắc Yến cũng sẽ nhận ra cảm xúc chân thật thoáng qua trên mặt Tống Triết Hàm.
Chẳng lẽ Tống Triết Hàm thật sự diễn chán rồi sao?
Cho nên hắn quyết định bắt đầu làm chính mình từ bây giờ?
Tần Diệu và Hoắc Yến gần như cùng ngẩng đầu nhìn Tống Triết Hàm.
Vừa nhìn, hai người chợt sửng sốt.
Mặt trời đã sớm lặn xuống đường chân trời, đèn ở trường quay đã được bật lên.
Tống Triết Hàm đang ngồi đối diện Diệp Lạc Dao, thảo nguyên ban đêm có chút lạnh, hắn khoác trên người một chiếc áo khoác, bên tay trái là một cốc nước đang bốc khói, một cơn gió thổi qua vừa hay đem sương mù tạt lên mặt hắn. Sương mù tan đi lộ ra chân mày hơi nhíu lại của Tống Triết Hàm, hắn cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, biểu tình trên mặt hiếm khi có chút ngưng trọng.
Tần Diệu cảm thấy kỳ lạ.
Nhìn biểu tình này của Tống Triết Hàm, chẳng lẽ hắn thật sự không cẩn thận dùng clone share weibo?
Hoắc Yến cũng kinh ngạc.
Không phải chứ?
Trong giới giải trí nhiều minh tinh như vậy, có minh tinh nào lập clone mà không che giấu clone của mình?
Bao gồm cả chính Hoắc Yến, mỗi lần đăng weibo hắn đều sẽ kiểm tra cẩn thận trước, chắc chắn mình không đăng nhập sai tài khoản, Tống Triết Hàm là người thông minh thận trọng sao có thể mắc loại sai lầm cấp thấp này?
Lúc này Diệp Lạc Dao rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, xác định vẻ mặt mình sẽ không bị lộ mới hơi nghiêng đầu xem xét ánh mắt của Tống Triết Hàm, vừa nhìn, mí mắt cậu liền giật giật.
【 Còn cười trộm nữa! Tống Triết Hàm! Được được được, chắc chắn rồi, thằng nhóc anh xác thật không phải là không cẩn thận, mà anh cố ý không cẩn thận! 】
Tần Diệu và Hoắc Yến nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao lại giương mắt nhìn lần nữa.
Quả nhiên, hai người đều nhìn thấy một tia ý cười nhanh chóng biết mất trong đáy mắt Tống Triết Hàm.
Đã nói mà!
Sao Tống Triết Hàm có thể mắc sai lầm cấp thấp này được!
Hắn chính là cố ý!
Cho nên vẻ ngưng trọng vừa rồi trên mặt hắn ——
Hoắc Yến nhìn vào camera trước mắt.
Là diễn cho khán giả xem.
Tần Diệu và Hoắc Yến đồng thời ở trong lòng thở dài.
Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa bị Tống Triết Hàm lừa!
Mà lúc này trong phòng trực tiếp rốt cuộc cũng có cư dân mạng ăn dưa nhận ra điều gì đó không đúng:
"Này, đợi đã, các cô trước tiên đừng cười nữa! Các cô mau nhìn biểu tình của Diệp Lạc Dao...... Bình thường có cái gì vui không phải Diệp Lạc Dao là người cười vui nhất sao? Tại sao tối nay ẻm không cười?"
"A? Diệp Lạc Dao không cười? Chẳng lẽ cậu ấy cảm thấy lời Lê Tư Viễn nói không buồn cười?"
"Tôi cảm thấy...... chắc không phải đâu, các cô nhìn xem, không chỉ ẻm không cười mà Tần Diệu và Hoắc Yến cũng không cười......"
"Hở hở hở? Ba người bọn họ đều không người, lẽ nào tài khoản này có liên quan tới ba người bọn họ?"
Lời bình luận này vừa ra, làn đạn lập tức oanh tạc:
"Nói chứ! Thật sự có khả năng!"
"Duy chỉ có Diệp Lạc Dao là có vẻ mặt khẩn trương, tui xem trực tiếp lâu như vậy, chưa bao giờ thấy loại biểu tình này trên mặt cậu ấy!"
"Không được, tôi có chút tò mò, tin weibo này vẫn chưa xóa đúng không? Tui đi xem lịch sử share."
"Tôi cảm thấy không đúng, nấu tài khoản này thật sự là của ba người Diệp Lạc Dao bọn họ, tại sao vừa rồi tôi xem lịch sử share lại thấy đều có ba người bọn họ?"
Chính là lúc này, nhân viên công tác rốt cuộc cũng cầm máy tính tới: "Đạo diễn, anh xem, tài khoản này có chút giống anti-fan, tin weibo mới nhất còn là bài đăng trào phúng...."
Đạo diễn liếc nhìn danh sách share trên máy tính bảng, không nhìn kỹ: "Xem ra tài khoản này chắc là một cư dân mạng nào đó, vậy loại trừ cư dân mạng này, như vậy người đứng thứ nhất chính là Tần....."
"Đợi đã." Tống Triết Hàm đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời đạo diễn.
Đạo diễn sửng sốt: "Có vấn đề gì sao?"
Diệp Lạc Dao vừa quay đầu nhìn liền thấy ý cười trên miệng Tống Triết Hàm, đột nhiên trong lòng lộp bộp.
【 Không phải chứ, Câu Sử anh thật sự định làm người sói tự hủy à? 】
Một giây sau liền nghe Tống Triết Hàm lên tiếng hỏi: "Đạo diễn, anh vừa rồi cũng không quy định bọn tôi nhất định phải dùng tài khoản chính để share đúng không?"
Đồng thời, làn đạn có một bình luận đặc biệt bắt mắt:
Tài khoản weibo Câu Sử này chẳng lẽ là tài khoản clone của ba người Diệp Lạc Dao Tần Diệu và Hoắc Yến!
Làn đạn nhất thời toàn là dấu chấm than.
Các khách mời có mặt không rõ tình huống đều có chút ngẩn người.
Tống Triết Hàm có ý gì?
Lê Tư Viễn vô thức nhìn sang Tống Triết Hàm, không nhìn thấy bất cứ dị thường nào trên mặt hắn, tầm mắt lướt qua rơi trên người Diệp Lạc Dao.
Con ngươi hắn bỗng chốc mở to.
Chờ đã, không phải chứ?
Đạo diễn mông lung trước câu hỏi của Tống Triết Hàm, nhưng hắn suy nghĩ một lát vẫn mở miệng nói: "Đúng, chúng ta khôn có quy định này......"
Sau đó giây sau liền nghe Tống Triết Hàm giả vờ bất lực nói: "Vậy cũng không còn cách nào, tôi tại tôi không cẩn thận đăng nhập sai tài khoản."
Cư dân mạng: "Câu Sử chính là tên con chó nhà Tống Triết Hàm, tài khoản này vào một tháng trước từng đăng một tấm ảnh giống hệ con chó nhà Tống Triết Hàm!"
Tống Triết hàm nói: "Câu Sử là tài khoản clone của tôi."
Cư dân mạng: "Cũng có nghĩa, tài khoản này là của Tống Triết Hàm!"
Âm thanh vừa dứt.
Toàn trường yên tĩnh.
Diệp Lạc Dao nhất thời nhìn Tần Diệu.
Tần Diệu nhắm mắt.
Diệp Lạc Dao quả thật chịu không được bật cười.
【 Có một số người nhìn như đang ngủ nhưng thật ra ngủ rất khoan thai. 】
Tần Diệu: "......."
Hoắc Yến dùng nắm đấm che khóe miệng, không để mình trực tiếp cười ra tiếng.
Não bộ của Lê Tư Viễn trong chốc lát ngừng hoạt động, qua vài giây hắn mới mở miệng: "Đợi đã, ý cậu là......"
"Đúng, tôi chính là tên ngốc trong miệng cậu." Tống Triết Hàm bình tĩnh liếc nhìn Lê Tư Viễn, không che giấu sát ý trong mắt mình, sau đó khóe miệng cong lên nở nụ cười: "Vừa rồi cậu còn khen ID của tôi rất hay."
Diệp Lạc Dao:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha. 】
【 Lê Tư Viễn, tôi đã nói anh bớt nói mấy câu đi rồi mà. 】
Lê Tư Viễn: "......"
Vừa nãy hắn thật sự chỉ đang âm dương quái khí mà thôi, Tống Triết Hàm cậu chẳng lẽ nghe không hiểu.
Cho nên cậu hiện tại cũng đang âm dương quái khí với tôi à?
Lê Tư Viễn hít sâu một hơi, đồng thời đột nhiên có chút hưng phấn, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn hỏi: "Vậy có từng mấy tin weibo trào phúng người trong giới chúng ta hay không....."
"Đương nhiên." Tống Triết Hàm không chút do dự, thấy các khách mời đều sôi nổi nhìn sang, còn nở nụ cười: "Yên tâm, con người tôi thích nhất là đối xử công băng, mọi người đều có."
Các khách mời: "....."
Tôi cảm ơn cậu nha.
Diệp Lạc Dao thật sự sắp cười điên luôn rồi.
【 Được được được, đã xác nhận, Câu Sử thật sự muốn làm chính mình! 】
Tống Triết Hàm nói xong cũng không quan tâm phản ứng của các khách mời, nhìn thẳng vào đạo diễn: "Cho nên đạo diễn, hiện tại có thể tuyên bố tôi là người đúng đầu rồi?"
Đạo diễn cảm thấy trán mình toát đầy mồ hôi mỏng.
Lúc này hắn rốt cuộc cũng nhớ ra mình từng nghe cái tên Câu Sử này ở đâu!
Trước kia khi bọn họ mở cuộc họp Tần Diệu không phải đã từng nhắc qua rồi sao!
Khi đó Tần Diệu đã nói thế nào?
Nói tài khoản weibo này nghi ngờ là tài khoản weibo phụ của Tống Triết Hàm, không chắc khi nào thì tài khoản phụ của Tống Triết Hàm sẽ bị cư dân mạng bới ra, cho nên nói hắn và nhà sản xuất để ý một chút.
Thậm chí sau đó Tần Diệu còn đặc biệt mở một cuộc họp với đoàn đội quan hệ công chúng, hình như nói đến việc chuẩn bị quan hệ công chúng khẩn cấp khi tài khoản phụ bị lộ?
Vậy sao vừa rồi hắn không nhớ ra ngay lập tức chứ!!!!
Bây giờ phải làm sao!!
Trong nháy mắt đạo diễn rất muốn kêu cứu, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đè cảm xúc xuống, cố gắng khiến vẻ mặt trở nên thâm trầm: "Chúng ta không quy định các khách mời không thể dùng tài khoản phụ để share, vậy...... tôi tuyên bố, người share weibo đầu tiên lần này chính là Tống Triết Hàm."
Lời vừa dứt, Tống Triết Hàm nhìn xung quanh, khó hiểu nói: "Mọi người không chúc mừng tôi sao?"
【 Sao bọn họ dám! 】
【 Anh không thấy lúc này mọi người đều đang lướt xem nội dung trong tài khoản phụ của anh à? 】
【 Anh xem Chu ca kìa, trán anh ấy chảy đầy mồ hôi lạnh rồi! 】
【 Ý, anh hai mình và Tần tổng khá bình tĩnh. 】
Diệp Lạc Dao thờ dài, dẫn đầu vỗ tay: "Hay, chúc mừng."
Có Diệp Lạc Dao cầm đầu, các khách mời mới buông điện thoại xuống, không tiếp tục xem thử Tống Triết Hàm mắng bọn họ thế nào mà cùng nhau vỗ tay.
Mặc dù hầu hết các khách mời vẫn chưa hiểu Tống Triết Hàm đang làm gì, nhưng bọn họ nhạy bén nhận ra nụ cười trên mặt Tống Triết Hàm lúc này không giống những nụ cười mà bọn họ từng thấy trước kia, giống như ——
【 Nụ cười của Tống Triết Hàm trước kia trông giống như nụ cười giả tạo, nụ cười bây giờ tựa như mới xuất phát từ trong nội tâm. 】
【 Quả nhiên, Tống Triết Hàm không muốn giả vờ nữa từ lâu! 】
Hoắc Yến gật đầu đồng ý,
Chờ tiếng vỗ tay kết thúc, Tống Triết Hàm mỉm cười nói với đạo diễn: "Vậy đến lúc đó tôi sẽ gửi danh sách muốn mời cho đạo diễn, bây giờ chúng ta ăn lẩu trước đi?"
Câu cuối cùng hắn nói rất nhẹ: "Dù sao, nếu còn không ăn, đợi lát nữa người đại diện gọi điện tới tôi sẽ không có thời gian ăn mất."
Diệp Lạc Dao ngồi cạnh Tống Triết Hàm, nghe đặc biệt rõ ràng, cậu thật sự nhịn không được lại cười.
【 Trách ai đây? Ai bảo anh tự hủy trước mặt nhiều khán giả đang xem trực tiếp như vậy làm gì? 】
【 Cho dù anh có uyển chuyển đi nữa! 】
Ai ngờ lúc này Tống Triết Hàm lại đột nhiên thò qua: "Diệp Lạc Dao, em cười cái gì?"
Diệp Lạc Dao hắng giọng: "Không có gì."
"Em đang cười vì đợi lát nữa anh sẽ bị mắng đúng không?" Sau khi xé chiếc áo ngụy trang xuống, Tống Triết Hàm nói chuyện càng thêm không quan tâm sự sống chết của người khác.
"Anh biết rồi còn hỏi!" Tuy Tống Triết Hàm không quan tâm sự sống chết của Diệp Lạc Dao, đương nhiên Diệp Lạc Dao cũng không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Tống Triết Hàm bật cười.
Cười tương đối thoải mái.
Diệp Lạc Dao nhìn ra rồi, nụ cười này của hắn xuất phát từ nội tâm, vì thế cậu lên tiếng thay đổi chủ đề: "Chúng ta ăn lẩu đi! Còn không động đũa, đáy nồi sắp cháy khét rồi."
Hoắc Yến giảng hòa: "Ăn lẩu ăn lẩu!"
Tần Diệu cũng nói: "Có thể nhúng được thịt bò rồi!"
Lại không ngờ ngay tại thời điểm này Đoạn Hạo Nghiêm bỗng nhiên mở miệng nói: "Không..... Tống Triết Hàm, cho nên lần trước khi cậu hợp tác với tôi, những lời nói với tôi đều là lừa tôi sao?"
Diệp Lạc Dao vểnh tai lên.
【 Hửm? 】
Tống Triết Hàm bỏ mất miếng thịt bò vào trong nồi, nghe vậy hơi nhướng mày, giọng điệu sảng khoái: "Ừm!"
Bộ dáng đắc ý giống như đang nói, đúng đúng đúng, chính là tôi mắng!
Đoạn Hạo Nghiêm: "......."
Đoạn Hạo Nghiêm bỗng dưng đau lòng: "Vậy cậu cũng không thể như vậy."
Diệp Lạc Dao không khỏi thấy tò mò.
【 Cho nên rốt cuộc Tống Triết Hàm trước đó đã mắng Đoạn Hạo Nghiêm thế nào? 】
Ngay khi Diệp Lạc Dao đang do dự có nên ở trước mặt Tống Triết Hàm lướt xem tài khoản phụ của hắn hay không.
Liền nghe Đoạn Hạo Nghiêm dùng giọng điệu tủi thân nói: "Tuy con người tôi xác thật là một tên luyến ái não, nhưng cậu cũng không thể nói mấy lời quá đáng như vậy? Còn có, nếu như virus tang thi thật sự bùng phát, tôi khẳng định sẽ bị ăn! Sao có khả năng sẽ có tang thi ghét bỏ luyến ái não như tôi mà không cắn tôi chứ? Các cậu nói ———."
Diệp Lạc Dao: "Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha."
Diệp Lạc Dao thật sự không giữ được, trực tiếp ôm mặt cười lớn.
Biểu cảm của Tần Diệu cũng có chút không nhịn được cười, hơi nghiêng đầu.
Lê Tư Viễn cười càng thêm khoa trương hơn: "Nói chứ, cậu trào phúng khá chính xác......"
Trên mặt các khách mời ít nhiều đều mang theo ý cười, chỉ có Hoắc Yến cảm nhận được một tia xúc phạm, có cảm giác bao hàm!
Nhưng mà sau khi được Đoạn Hạo Nghiêm nhắc nhở, Chu Tử Kiện đột nhiên phản ứng lại: "Vậy chẳng phải tôi cũng......."
Tống Triết Hàm nhướng mày: "Chu ca, tự anh lướt weibo của em chẳng phải sẽ biết?"
Chu Tử Kiện không nhịn được nữa.
Lê Tư Viễn cũng rục rịch.
Lưu Nghiên cũng đã cầm điện thoại lên.
Diệp Lạc Dao suy nghĩ một lát, thời điểm này nếu mình không cầm điện thoại không biết có chút giả tạo hay không?
Cậu vừa lấy điện thoại ra đang định bấm mở tài khoản phụ của Tống Triết Hàm, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói yếu ớt của Tống Triết Hàm: "Chắc em không cần đâu?"
Trong lòng Diệp Lạc Dao lộp bộp một tiếng.
【 Không..... không phải chứ? Khi nào thì Tống Triết Hàm biết mình biết tài khoản phụ của hắn a a a a —— 】
Vẻ mặt của Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không giữ được.
Sau đó liền nghe Tống Triết Hàm nói: "Những người khác bao gồm anh Hoắc Yến của em ít nhiều anh đều từng trào phúng, nhưng mà với em thì anh không có vấn đề gì để trào phúng."
Nói xong Tống Triết Hàm chớp mắt với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao: "......"
【 Mặc dù biết Tống Triết Hàm nói sự thật nhưng mình nên nói gì bây giờ?! 】
"Không tin." Diệp Lạc Dao hơi hít vào một hơi.
Tống Triết Hàm bật cười: "Thật mà, con người anh rất thẳng thắn!"
"Cũng đúng." Diệp Lạc Dao gật đầu: "Tự tiết lộ clone của mình, đâu ai thẳng thắn hơn anh."
Tống Triết Hàm cười lắc đầu, không giải thích.
Thấy thịt bò trong nồi đã chính liền bắt đầu bớt thịt bò ra.
Mà các khách mời lúc này đều giữ nguyên một tư thế, một tay cầm đũa, một tay lướt weibo.
Chỉ có một mình Tống Triết Hàm ăn đặc biệt vui vẻ, vừa ăn vừa thỉnh thoảng trả lời mấy vấn đề của mọi người.
Lê Tư Viễn đứng phắt dậy: "Sao cậu lại gọi tôi là tên cáu kỉnh?!"
Tống Triết Hàm thậm chí còn không nhấc