"Tôi vừa mới nhận được một tin tức..." Khấu Tử Thư cách xa yêu quái đang có tâm tình không tốt theo bản năng.
Bởi vì hai con mèo giống hệt nhau, Khấu Tử Thư không biết mình từng lén vuốt ve con nào, cô nàng chột dạ không dám nhìn sang bên đó.
"Không biết người được chọn lần này đã xảy ra chuyện gì, người trong làng quyết định bỏ đi, sau đó... Nếu như tôi đoán không sai, bọn họ lại đưa ra một lựa chọn mới..." Khấu Tử Thư nhìn Phó Du Thường, chắc hẳn là cô.
"Rắc..." Có thứ gì đó bị gãy.
"Meo meo?" Cành cây dùng làm gậy trêu mèo tạm thời bị gãy thành nhiều đoạn, Hòn Than rụt rè thu hồi móng vuốt lại.
"Mộc... Tiểu thư?"
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Khấu Tử Thư, Mộc Chiêu mỉm cười nói: "Không có gì, không có gì, cô cứ nói tiếp đi."
Nàng chỉ vô tình nhầm tưởng cành cây trên tay là cổ của những kẻ không biết sống chết đó thôi, đôi khi nàng thực sự không muốn trở nên quá độc ác, lỡ như mọi người bị hù dọa thì sẽ không tốt.
"Là trước đó tôi đã cứu một cô gái, cô ấy đã lén lút gửi tin tức cho tôi." Khấu Tử Thư giơ mảnh giấy trong tay lên, chữ viết không mấy đẹp đẽ, có lẽ là do người viết đang vội vì sợ bị phát hiện, mở đầu là ba chữ "Tôi xin lỗi", sau đó là: "Người được chọn đã bị thay đổi, là bạn cô."
Bởi vì cô gái kia không thể chịu đựng được sự dằn vặt của lương tâm nên đã mạo hiểm gửi tin tức cho cô nàng.
Người duy nhất mà người bình thường có thể nhìn thấy là Phó Du Thường, vì vậy có lẽ cô gái kia đang nói về cô.
"Dựa theo cách làm trước đây của bọn họ, đêm nay người ở đây sẽ lén bắt cóc người được chọn rồi trói đi, đến ngày mai sẽ che kín đầu, sau đó dùng kiệu trúc khiêng đến nơi hiến tế." Gương mặt Khấu Tử Thư nghiêm túc, bọn họ không còn nhiều thời gian, Phó Du Thường làm tế phẩm sẽ gặp nguy hiểm và sự nguy hiểm đó có thể sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng Phó Du Thường lại không nghĩ như vậy, thậm chí còn có vẻ thả lỏng, đối với cô mà nói, đây là một cơ hội tốt.
Trước đó Khấu Tử Thư từng nói cô nàng đã thất bại khi bí mật đi theo đội hiến tế, cũng không rõ nguyên nhân, cho nên nếu dùng cô làm tế phẩm là có thể đảm bảo cô sẽ tìm được nơi đó.
"Không bằng tương kế tựu kế..." Phó Du Thường chưa kịp nói xong, Mộc Chiêu đã lập tức nắm lấy tay cô, bày tỏ sự lo lắng của mình.
"Nhưng trước đây tôi đã thất bại khi lén đi theo đội ngũ kia, lỡ như chúng tôi không theo kịp, một mình cô tới nơi đó sẽ khá nguy hiểm..."
Lời nói của Khấu Tử Thư nhắc nhở Mộc Chiêu, nơi này kỳ quái như vậy, rõ ràng những dân làng có vấn đề này cũng không sợ sức mạnh của học tỷ, ai biết cuối cùng sẽ gặp phải thứ gì, "Không được, thực sự quá mạo hiểm."
"Hơn nữa, nếu Dao Thần thực sự coi trọng chị thì phải làm sao?"
Khấu Tử Thư suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng, đây là trọng điểm sao?
"Sẽ không." Mèo đen cọ vào chân Mộc Chiêu, cố gắng thu hút sự chú ý của nàng. "Không có cái gì gọi là Dao Thần cả, Dao Thần đã bỏ rơi người dân ở vùng đất này từ lâu, căn bản sẽ không xuất hiện ở thế gian."
"Truyền thừa chính thống của Vu Chúc hiến tế Dao Thần đã bị cắt đứt hàng ngàn năm, cứ nhìn vào những thứ mà người dân ở nơi nhỏ bé này làm xằng làm bậy đi, Dao Thần sao có thể để ý tới? Tôi có cách để mọi người đi cùng với tế phẩm, đừng lo lắng."
Mộc Chiêu đang kiềm chế không chạm vào đầu mèo, Ô tiểu thư trông rất đáng tin cậy!
"Ở đây không có thần?" Khấu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm trước lời nói đầy uy tín.
"Xem ra người phụ nữ tóc trắng trong nhật ký của bà đồng... Là một người khác, chẳng lẽ là quỷ?"
"Tóc trắng?" Ô Hạm Tầm không thể khống chế lực của móng vuốt, trực tiếp tạo ra một cái hố trên mặt đất.
"Thì ra là thế, chắc chắn là tiện..." Ô Hạm Tầm ngẩng đầu nhìn Mộc Chiêu, lời vừa đến miệng quẹo một cái, sau khi nuốt xuống lại tìm một cách dùng từ văn minh, nói: "Tên khốn thấy lợi quên nghĩa!"
"Tôi tự hỏi tại sao nơi này lại có một thứ gì đó khiến người ta ghê tởm, hóa ra là nó ở đây." Từng sợi lông trên người Ô Hạm Tầm đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm, nếu Chử Hâm muốn giấu thứ gì, vậy muốn tìm là chuyện không dễ...
Nó thế mà dám làm tới chuyện này vì Sở Diệm! Nếu biết chuyện này sớm hơn, chắc chắn năm đó mình đã bóp chết nó từ khi còn nhỏ!
Ô Hạm Tầm không dám nói những lời này trước mặt Mộc Chiêu, cô ấy chỉ dám dùng đao chém búp bê họ Chử thành tám mảnh trong lòng.
"Thấy lợi quên nghĩa? Ai?"
"Chử Hâm, một người mù tóc trắng, cháu gái ruột của Sở Diệm, cũng là thuộc hạ mà hắn tin tưởng nhất, một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa..." Ô Hạm Tầm lay váy Mộc Chiêu, cảnh báo: "Nếu sau này cô thấy ai có bề ngoài như vậy, nhất định phải tránh xa ra nha!"
Ai biết được con sói nuôi thế nào cũng không quen thuộc đó sẽ làm gì?
Người mù tóc trắng... Đó không phải là người phụ nữ suýt trộm Hòn Than sao? Mộc Chiêu chợt nhận ra, chẳng lẽ lúc đó đối phương nhận nhầm Hòn Than là Ô Hạm Tầm?
"Nếu đây là địa bàn của nó... Nó không dễ bị lừa như Sở Diệm, phải tốc chiến tốc thắng mới được." Trong lúc không để ý, Ô Hạm Tầm đã đào ra một cái hố sâu nhỏ trên mặt đất, vô thức bại lộ sự lo lắng của mình.
Nếu như đối đầu trực diện, cô ấy không sợ tên Chử Hâm đó, nhưng nếu bước vào bẫy của nàng ấy trước, ảo thuật xuất sắc vượt trội, trò giỏi hơn cả thầy ấy có thể khiến cô ấy phát điên! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đau đầu.
"Ô tiểu thư... Hiểu rất rõ người tóc trắng đó?" Một bóng đen rơi xuống, hóa ra là Mộc Chiêu ngồi xổm bên cạnh Ô Hạm Tầm.
Mèo đen thu hồi vẻ mặt hung dữ trong giây lát, lại hóa thành một chú mèo ngọt ngào, nói: "Quen biết rất nhiều năm, cho nên tôi nghĩ... Có thể gọi là tương đối quen thuộc."
Loại quen thuộc khi gặp nhau là muốn bóp chết đối phương.
Mèo đen vô thức muốn dùng đuôi móc vào cánh tay Mộc Chiêu nhưng Mộc Chiêu lùi lại nhanh hơn cả đuôi của cô ấy.
Trái tim nhỏ bé của Ô Hạm Tầm vỡ thành từng mảnh.
Mèo đi tự bế, Lý lão đứng dậy kể cho mọi người nghe về những gì mình đã tìm hiểu được.
Đêm qua ông cũng không nhàn rỗi, tra hỏi những quỷ vật đã bắt được, cũng không biết trước đó bọn họ đã phải chịu tổn thương tâm lý như thế nào, sau khi nhìn thấy Lý lão, bọn họ lập tức không chịu được nữa, ông không mất nhiều thời gian để tìm hiểu mọi thứ mà những quỷ hồn đó đã trải qua.
Những quỷ hồn đó nói rằng nơi bọn họ bị mang đi là một tế đàn vô cùng hoang tàn, sau khi bà đồng hoàn thành mọi nghi thức sẽ đặt bọn họ vào giữa tế đàn, cắt cổ tay và mắt cá chân của bọn họ, để máu của bọn họ chảy vào những hoa văn được chạm khắc trên tế đàn.
Tế đàn đẫm máu như sống lại, điên cuồng hút máu và sinh mệnh của bọn họ, lúc này bà đồng sẽ mang mọi người rời đi.
Sau đó, khi bọn họ bắt