Tuy rằng bị Tang Kiều khóc lóc mắng mỏ đến khàn cả giọng suốt một buổi tối.
Nhưng tâm tình Phó Hành Chu có thể nói là rất tốt.
Ví dụ như, loại tâm tình rất tốt này có thể biểu hiện qua việc hắn cùng Tang Kiều vừa mới ngủ chưa bao lâu.
Sáng tinh mơ, điện thoại Tang Kiều đặt trên tủ đầu giường vang lên, hơn nữa một cuộc lại nối tiếp một cuộc bám riết không tha, liên tục mấy phút cũng chưa ngưng tiếng.
Tang Kiều vốn đang rúc trong lồng ngực Phó Hành Chu ngủ say, nhưng sau khi chuông điện thoại reo liên tục lại vô thức nhích sát lại người Phó Hành Chu, giống như có chút bất an.
Phó Hành Chu hôn trán Tang Kiều, duỗi tay đắp chăn che dấu vết lưu lại trên vai đêm qua giúp cậu.
Nhẹ nhàng xuống giường từ đầu bên kia, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đẩy cửa bước ra ngoài phòng ngủ.
Trong lúc này điện thoại Tang Kiều reo liên tiếp hai lần chuông, gọi đến là dãy số không có trong danh bạ.
Phó Hành Chu khép hờ cửa phòng ngủ, đi xa hơn chút, sau khi chắc chắn Tang Kiều sẽ không nghe thấy mới nhấc máy: "Xin chào, ai vậy?"
Đầu bên kia điện thoại: "?"
Đầu bên kia điện thoại: "......"
Nhân viên công tác tổ tiết mục ở đầu bên kia sửng sốt.
Thanh âm Tang Kiều trong trẻo, khi nói chuyện mang theo âm sắc thiếu niên.
Mà bây giờ người tiếp điện thoại lại có thanh âm trầm thấp, trong lời nói có loại nội liễm cao cao tại thượng cùng xa cách.
Hiển nhiên không phải là Tang Kiều.
Hơn nữa lúc trước Tang Kiều trong khi quay chương trình xảy ra sự cố phải nhập viện, mặc dù vì đảm bảo quyền riêng tư nên không thông báo cho các thực tập sinh khác cùng giới truyền thông, nhưng chỉ cần là nhân viên công tác có mặt ở hiện trường thì trên cơ bản đều đã biết bối cảnh của Tang Kiều.
Trên trán tổ trưởng tổ kế hoạch tiết mục mới sáng sớm chuyện đầu tiên phải làm là gọi điện thoại cho Tang Kiều tức khắc đổ mồ hôi lạnh.
Càng đúng lúc là.
Phó Hành Chu bên kia điện thoại tựa hồ bởi vì một lúc lâu không thấy ai trả lời, lại hỏi lần nữa: "Ai vậy?"
Tổ trưởng kế hoạch: "......"
Thế giới này thật tàn nhẫn làm sao!
Tổ trưởng tổ kế hoạch tiết mục nhanh chóng nhớ lại xem sáng nay mình rốt cuộc đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, đi đến kết luận rằng mình thậm chí còn không nhớ nổi.
Đều là người trưởng thành, thời điểm này có một người khác tiếp điện thoại thay.
Có thể thấy rằng tối hôm qua khẳng định hai người ngủ cùng nhau.
Mà trong đó một người đã tỉnh dậy, một người khác còn đang ngủ.
Tổ trưởng tổ kế hoạch tuyệt vọng sờ sờ đỉnh đầu ngày càng thưa thớt của mình, thấy chết không sờn nói: "Là......!Là Phó tổng sao?"
Phó Hành Chu đứng trên hành lang, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ: "Là tôi."
Tổ trưởng kế hoạch: "......"
Thực ra bình thường Phó Hành Chu làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy luật, bảy giờ sáng mỗi ngày là thời gian uống cà phê, sau đó ăn sáng lúc bảy rưỡi, đúng tám giờ đến công ty.
Trong đại sảnh tầng một đã có người giúp việc bắt đầu làm công, bác Viên vừa vặn đi qua từ dưới cầu thang.
Phó Hành Chu lắc đầu với ông, ý bảo rằng sáng hôm nay hắn sẽ không xuống tầng ăn cơm.
Mà ở một bên khác, tổ trưởng tổ kế hoạch tiết mục rốt cuộc cũng quay lại bầu không khí hít thở không thông này, cố gắng giữ bình tĩnh, cực kỳ lịch sự nói: "Chào ngài, Phó tổng, là thế này thưa Phó tổng, ngài cũng biết Tang Kiều có nhân khí rất cao trong chương trình chúng tôi......! Nhưng hiện tại trước mắt cậu ấy đã vắng quay hai tập, cho nên gần đây người xem có chút ý kiến với việc này......"
Thanh âm của Phó Hành Chu vẫn luôn lãnh đạm, nhưng cũng không ngắt lời tổ trưởng tổ kế hoạch, rất kiên nhẫn chờ đầu kia điện thoại nói xong: "Cho nên?"
Tổ trưởng kế hoạch: "......"
Cho nên giờ phải lộ mặt! Phải cho khán giả xem chứ sao!
Tang Kiều không chỉ có nhiệt độ cao, còn có tiếng dễ nói chuyện với bên tổ nhân viên công tác tiết mục kia, trước khi gọi điện thoại, toàn bộ tổ kế hoạch đã nghĩ kỹ cho Tang Kiều một đống phương pháp kinh doanh.
Chỉ tiếc là ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện người tiếp điện thoại không phải Tang Kiều.
Tổ trưởng kế hoạch nơm nớp lo sợ tổng kết nội dung danh sách thành một cái quan trọng nhất: "Phó tổng, nhân khí cùng lưu lượng đối với nhóm thực tập sinh thực ra mà nói, vẫn tương đối quan trọng......!Đương nhiên! Mấy cái đó đều không quan trọng bằng vốn của ngài!"
Tổ trưởng kế hoạch hít sâu một hơi: "Nhưng mà fans của Kiều Kiều lâu như vậy chưa được thấy cậu ấy, vẫn rất có ý kiến.
Không biết nếu thuận tiện thì, có thể nhờ Kiều Kiều phát sóng trực tiếp, cùng các fan gặp mặt hay không?"
Cái này đã là cái đơn giản nhất trong bảng biểu tổ tiết mục liệt kê ra rồi.
Phó Hành Chu: "Phát sóng trực tiếp?"
Tổ trưởng kế hoạch sợ Phó đại tổng tài đến cái thỉnh cầu cuối cùng này cũng bóp chết từ trong trứng, vội vàng bổ sung thêm: "Phó tổng ngài đừng lo lắng, không cần Kiều Kiều đặc biệt chuẩn bị gì cả.
Nếu ngài thật sự không yên tâm, địa điểm phát sóng trực tiếp có thể do ngài chọn, bên tổ tiết mục chúng tôi sẽ phối hợp vô điều kiện."
Phó Hành Chu nhíu nhíu mày.
Tuy rằng Phó Hành Chu đại khái biết quá trình phát sóng trực tiếp là cái gì.
Nhưng nếu xuất phát từ góc độ cá nhân, Phó Hành Chu không muốn Tang Kiều đi gặp người xem gì cả.
Có cái gì để nhìn chứ?
Kiều Kiều của hắn chỉ nên nhìn hắn, vĩnh viễn chỉ nhìn một mình hắn.
Nhưng mà không được.
Trước khi Tang Kiều xuất viện, Phó Hành Chu đã cố ý đi thăm vị bác sĩ trị liệu tâm lý cho Tang Kiều gần ba năm kia.
Bác sĩ kia nói, dù sao cũng phải để Tang Kiều tìm được một chút giá trị của cuộc sống.
Người muốn tồn tại, dù sao cũng phải có cái gì để hi vọng.
Phó Hành Chu đã xem đi xem lại video Tang Kiều lần đầu tham gia công diễn, có bản là chương trình trực tiếp, có cái là fans đặc biệt quay lại——
Khi ánh đèn sân khấu chiếu vào Tang Kiều, giống như tiểu vương tử vừa anh tuấn vừa đáng yêu vậy.
Thế nên.
Nếu như có thật nhiều thật nhiều fans, Tang Kiều cũng có phải sẽ càng vui vẻ hơn một chút không?
Trong khoảng trầm mặc ngắn ngủi, tổ kế hoạch tiết mục bên kia điện thoại đã xếp thành một vòng rồi.
Tổ trưởng kế hoạch mở loa ngoài điện thoại, một đám người nín thở tập trung chờ trước điện thoại.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Phó Hành Chu