Nghĩ vậy.
Sở Phong nhếch môi, cười khẽ.
"Sở tiên sinh, đến lúc này rồi mà ngài còn cười được sao."
“Tôi gọi ngài tới đây để giúp đỡ, chứ không phải để ngài chê cười."
"Lúc trước tôi nói muốn mời ngài tới, nhưng Vân tổng không muốn làm phiền ngài, nói cô ấy có thể tự mình giải quyết, trông ngài thế này, tôi lo sợ lắm đó.”
Trần Thủy Linh trợn mắt nói.
Có thể thấy, tuy cô ta chỉ là trợ lý của Vân Thủy Dao nhưng lại rất thân với cô.
Hai cô thân như chị em, hiện giờ tập đoàn vướng vào khủng hoảng, cô ta vì thế cũng lo lắng không thôi.
"Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, yên tâm đi”
"Dẫn đường đến chỗ Vân tổng nhà cô đi”
"Những phương diện khác tôi không dám nói nhưng về dược liệu, dễ như trở bàn tay."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của đối phương, “Trần Thủy Linh cảm thấy bồn chồn không thôi, hắn giỏi dược liệu, nhưng có thể thay Vân tổng giải quyết vấn đề hay không thì vẫn chưa nắm chắc được.
Nhưng đã đến nước này rồi, cô ta chỉ có thể suy tính từng bước một, chỉ mong hắn có nhanh chóng tới giúp đỡ.
Lúc này đã là tám giờ tối, là thời điểm buôn bán cao điểm của phố dược liệu.
Bên trong những cửa hàng hai bên đường đều là những âm thanh hò hét liên tiếp, kéo dài không dứt.
Con đường ở giữa cũng đông đúc, vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng vô cùng vui sướng thịnh vượng.
Đến giữa phố, phía trước có rất nhiều người, con đường đông đúc chật hẹp không thôi
“Tôi không quan tâm, vợ tôi vì sử dụng mỹ phẩm của công ty cô mới bị hủy dung, cô phải giải thích rõ chuyện này cho chúng tôi!"
“Đúng vậy, mẹ chồng tôi cũng là khách hàng thường xuyên của công ty cô, nhưng bây giờ da bà ấy đã bị thối rữa, các người phải bồi thường cho tôi!”
"Công ty lớn, đại gia tộc cái gì chứ, theo tôi thấy ngay cả chó má cũng không bằng đó!
"Rõ ràng là vấn đề của công ty côi, nhưng lại nói lỗi năm ở nhà cung cấp, đây chẳng phải là muốn đổ lỗi cho người khác sao?"
"Tôi nói cho cô biết, nói nhảm cũng vô dụng, nếu các người không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ gọi cảnh sát, để đội tuần tra thẩm tra công ty các người!"
Mọi người đều tỏ ra phẫn nộ, chỉ tay vào người phụ nữ ở giữa.
Một số người bị kích động đến mức thậm chí còn xô đẩy, gây ra những tiếng la hét liên tục.
"Vân tổng!”
Thấy tình thế không ổn, Trần Thủy Linh hét lớn kéo Sở Phong đi vào, lại bị hẳn ném ra, lắc đầu nói: "Yên tâm, xem tình hình ra sao trước đã.”
"Cái gì"
"Còn xem tình hình ra sao?”
Trần Thủy Linh trợn to hai mắt, trên lông mày hiện lên một tia khinh thường: "Nhìn thấy nhiều người như vậy nên anh sợ rồi sao?"
"Ngày nào Vân tổng nhà tôi đều nhắc về anh, khen anh lên tận trời xanh, nhưng vào lúc quan trọng thế này mà anh lại nói những lời đó với tôi?”
"Được rồi, tôi đánh giá sai anh rồi, anh không đi giúp đỡ, tôi đi!"
Sau đó, không căn suy nghĩ, cô ta lao thắng vào đám đông!
Trong mắt cô ta, tên Sở Phong này không hào hùng như tưởng tượng của mình.
Ngược lại nhát gan sợ phiền phức, khúm núm do dự, lúc ấy chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, là do hẳn gặp may rồi.
Đối với chuyện này, Sở Phong cũng lực bất tòng tâm
Không phải là hắn không muốn giúp đỡ, nhưng hắn không có bất kỳ bằng chứng nào, nói chuyện với họ cũng chẳng ích gì.
Hơn nữa, hẳn còn phát hiện ra điều gì đó đáng nghi.
Đằng sau đám đông có hai chiếc thùng.
Một là hộp quà Tiffany do Tập đoàn Vân thị bán, mặc dù chưa xem nội