Lưu Vân vừa thông báo xong, quản gia Tiêu cũng quay về lại trước bàn họ.
Ông bày tỏ, ông chủ bảo Thương Úc đến sảnh họp.
Thương Úc nâng tách trà nhấp môi, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp, nét mặt khó lường khiến người ta không nhìn ra được tâm trạng anh.
Lê Tiếu chống tay lên mép bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái, quay đầu hỏi: "Ôn Thời đang ở đâu?"
Lưu Vân tiến lên, cúi đầu trả lời: "Thiên Thần Cư ở vườn sau."
Nghe vậy, Lê Tiếu hiểu ra gật đầu, dời mắt nhìn Thương Úc, hất càm ra ngoài cửa: "Anh đi làm việc đi, không cần để ý đến em."
Anh chậm rãi ngước mắt, nhìn tai nghe bluetooth của cô, nói: "Nếu em không muốn tham dự họp mặt dòng họ chiều nay thì có thể chờ anh trong phòng."
Lê Tiếu nhướng mày trầm ngâm một lúc mới cười khẽ: "Được."
Quả thật cô không muốn tham gia cuộc họp gia tộc thế này, vừa hay có thể nhân lúc làm chút việc.
Thương Úc vịn góc bàn đứng dậy, bóng người đen như mực cao ngất.
Anh nghiêng người về phía trước, đi được một bước thì dừng chân, xoa đầu Lê Tiếu, sau đó nâng cằm cô hôn nhẹ: "Anh đi một lát sẽ trở lại."
Lê Tiếu gật đầu đáp lại, trong mắt đầy ý cười, giục anh đi nhanh....
Sau khi Thương Úc và quản gia Tiêu rời đi, Lê Tiếu đến vườn sau dưới sự hướng dẫn của Lưu Vân.
Gần Thiên Thần Cư, vòng qua hành lang dài yên ắng, phía trước là villa nhỏ độc lập có vườn hoa, khá nhiều vệ sĩ canh chừng ngay cổng.
Ngón tay út của họ có đeo nhẫn mỏ ưng vàng.
Lê Tiếu quan sát ký hiệu mỏ ưng mấy lần, dường như hơi quen mắt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyenmoivn.com
Nhưng tạm thời không nhìn ra manh mối gì, cô dời tầm nhìn vào trong phòng nghỉ villa.
Bố trí trong phòng đơn giản, phong cách cổ xưa lại có nét hiện đại hóa.
Lúc này Ôn Thời bị trói trên ghế bành, cằm sưng, mắt đỏ au, như một cái xác biết đi không có ý chí chiến đấu, không khí chết chóc nặng nề bao quanh.
Lạc Vũ đứng sau canh chừng anh ta, thấy Lê Tiếu đi vào thì cúi đầu gọi cô Lê.
Lê Tiếu đi đến ngồi xuống một bên, ngón tay gõ lên tai nghe bluetooth trên vành tai, tiếng giễu cợt của Vân Lệ lập tức truyền đến: "Lần sau hai người tán tỉnh nhau, có thể cúp điện thoại trước không?"
Rõ ràng anh ta đã nghe cuộc đối thoại của Lê Tiếu và Thương Úc trong phòng tiếp khách trước đó.
Mà tai nghe bluetooth vẫn duy trì trạng thái truyền tin.
Lê Tiếu vân vê trái tai, hất chân lên lắc lắc: "Phía Hoàn Vũ tiến triển thế nào rồi?"
Lưu Vân và Lạc Vũ mịt mờ trố mắt nhìn nhau, Hoàn Vũ gì?
Hai người muốn hỏi, lại phát hiện hóa ra cô Lê đang nói vào tai nghe bluetooth.
Lúc này, Vân Lệ thở dài, lật báo cáo của chuyên gia tài chính: "Nguồn tiền ảo của cô ta đóng băng rồi, kế đến là thị trường vàng."
Lê Tiếu vuốt đầu ngón tay, híp mắt nói: "Giao dịch vàng của chị ta là vị thế mua hay bán?"
Vân Lệ cười lạnh: "Hầu hết là vị thế bán."
Quả nhiên, người đầu cơ trục lợi trên lĩnh vực thị trường tiền ảo như Thương Phù, giao dịch vàng chắc chắn sẽ chọn phương thức này.
"Ừm, bảo chuyên gia tài chính thêm cán cân, xem thử công ty bên kia của chị ta có phản ứng gì không."
Dặn dò những chuyện này xong, Lê Tiếu xoa thái dương, sau đó nhìn Ôn Thời, nhếch môi: "Anh làm nhiều việc giúp Thương Phù như vậy, đến giờ chị ta còn chưa đến cứu anh à?"
Ánh mắt Ôn Thời run rẩy, yết hầu nhúc nhích, môi mấp máy nhưng cứng đầu không nói gì.
Lê Tiếu nhìn tách trà trong tay, nhấc lên, dùng nắp khều lá trà, giễu cợt: "Một lòng trung thành với chị ta như vậy, qua tối nay, nói không chừng các người có thể trở thành cặp chị em khốn khổ đấy."
Cuối cùng Ôn Thời cũng có phản ứng.
Động tác anh ta cứng đờ, hai cánh tay bị trói vùng vẫy, đôi mắt đỏ bừng, khàn khàn nói: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Thật sự nghe không hiểu?"
Lê Tiểu bĩu môi, buông ngón tay ra.
Tiếng nắp va vào viền tách, cô hé mắt nhìn Ôn Thời, vẻ mặt sâu xa.
Có lẽ chưa từng nhìn thấy Lê Tiếu như vậy, Ôn Thời không khỏi ngây ngẩn.
Cô gái này trong ấn tượng của anh ta luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, giống như hời hợt với mọi chuyện, rất ít người có thể bước vào thế giới của cô.
Quen biết lâu như vậy, anh ta chưa từng thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Lê Tiếu.
Anh ta hít thở sâu, nén cảm giác lạ thường trong lòng, khàn giọng lẩm bẩm: "Tiểu Lê, việc bắt cóc Đường Dực Đình do mình tôi làm, không liên quan đến người khác."
Đến lúc này, Ôn Thời vẫn bênh vực Thương Phù.
Lê Tiếu không mấy hứng thú đặt tách trà xuống, nghiêng người dựa tay vịn chống cằm: "Thân mình lo chưa xong còn bảo vệ người chị tốt của mình à? Năm đó nguyên nhân cái chết ba mẹ anh là Thương Phù nói anh biết chứ gì? Dù sao anh cũng thành niên rồi, không biết tự mình điều tra, người khác nói gì anh cũng tin?"
Ánh mắt Ôn Thời đông cứng mấy giây, bỗng anh ta cười gằn.
Tiếng cười của anh ta rất khó nghe, giống như thanh quản bị thương tổn nên âm điệu chói tai: "Lê Tiếu, cô nói nhiều như vậy, có phải muốn xóa tội thay cho Thương Thiếu Diễn? Sớm biết cô chẳng phân biệt được thị phi, lúc đầu ở Nam Dương tôi không nên nhẹ tay nương tình."
Lê Tiếu cúi đầu nhìn móng tay, mất kiên nhẫn nhếch môi: "Chém gió không ngượng mồm."
Ôn Thời chợt câm bặt, ánh mắt trợn trừng tràn đầy tức giận và châm biếm. "Trông coi anh ta, tôi ra ngoài một lát."
Lê Tiếu lười lắm lời với anh ta, đứng dậy bỏ lại một câu nói rồi tự ý ra ngoài.
Lạc Vũ nói lại với Lưu Vân rồi cũng theo ra. ...
Vẫn chưa đến một giờ rưỡi, người dòng thứ đã đến nhà chính.
Gần phòng nghỉ khá yên tĩnh.
Lê Tiếu qua lại trên hành lang, nhìn số phòng treo trên cửa mỗi gian, hỏi Lạc Vũ: "Tô Hoa Các ở đâu?"
Thương Úc có nói, phòng nghỉ dòng thứ mười một là Tô Hoa Các.
Lạc Vũ chỉ vào phía bên phải phía trước: "Phía