"Á đù!"
Đỗ Thiên Lượng nghe thấy lời đó của ông nội, quả thật không biết dùng câu gì để để hình dung tâm trạng lúc này.
Hắn hắn cảm giác thế giới quan đều đảo điên, cái này giống như tôi xem cậu là anh em, kết quả cậu là ông bố thất lạc nhiều năm của tôi!
Đỗ Thiên Lượng vẫn không thể nào tin nổi, cũng không chịu tin.
"Ông nội, ông đừng nói giỡn, tuổi hắn sấp xỉ con, điều này sao có khả năng được!"
"Có gì mà không có khả năng, hắn là bà con xa nhà chúng ta, vai vế rất cao, con gọi hắn là ông cũng chẳng không quá.
"
"Ông nội, khi nào thì chúng ta có cái họ hàng này vậy?" Đỗ Thiên Lượng không hiểu ra sao, khó có thể chấp nhận sự thật.
"Nói ra rất dài, nó phải ngược dòng đến thế hệ của ông cố cố con, tóm lại hắn chính là ngươi ông con, sau này chuyện gì cũng phải nghe hắn, hắn có quyền đưa ra yêu cầu với con, lời của hắn chính là ta lời của ông!"
Đỗ Kim Thủy cũng lười bịa chuyện, trực tiếp nghiêm túc ra lệnh cho Đỗ Thiên Lượng.
"Ông nội, đây không phải là tào lao sao? Con với hắn là kẻ thù, sao nghe theo hắn được, con không chấp nhận vị ông này đâu!" Đỗ Thiên Lượng không phục.
"Thằng ngu! Ông mày muốn dạy dỗ mày, quả thật là dễ như trở bàn tay! Chẳng qua xem ở quan hệ giữa hai nhà, mới không có ra tay với mày!" Đỗ Kim Thủy lớn tiếng quát.
Đỗ Thiên Lượng không mặt mũi nói hai dấu tay trên mặt đều là Thẩm Lãng ban tặng, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
"Ông nội, thằng nhóc kia làm anh con mù một mắt, nhà họ Đỗ chúng ta và hắn là kẻ thù với nhau, có mối thù này thì không có khả năng làm họ hàng!"
Đỗ Thiên Lượng nhắc tới ông anh Đỗ Thiên Lượng, nay còn chưa xuất viện.
Hắn tưởng rằng sẽ chọc ông nội giận, nhưng không ngờ Đỗ Kim Thủy lập tức phủ định nói: "Đó là nó gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu, tao nghe Triệu Thiết Sơn nói, anh con lấy oán trả ơn, giá họa ông của mày.
Có lòng tốt chưa bệnh cho nó, lại bị cắn ngược lại một cái, làm lỡ bệnh tình, là do chính nó trồng nhân, theo lý nên gánh vác quả!"
Đỗ Thiên Lượng càng ngày càng không hiểu được, sao ông nội lại nói chuyện giúp người ngoài cơ chứ?
Ông lớn độc bá một giới kinh doanh, sao trong nháy mắt lại thành một ông lão hiền lành?
"Ông nội, ông hồ đồ rồi hả? Dù như thế nào, thì thằng nhóc kia cũng có thù oán với chúng ta đó!"
"Câm miệng! Tao không hồ đồ tý nào hết, ngược lại rất lý trí, nếu mày không nghe tao, mày sẽ thiệt thòi lớn, đến lúc đó ngay cả tao cũng không bảo vệ được mày!"
Đỗ Kim Thủy không có nói rõ ra, chuyện này hắn đã đồng ý giữ bí mật cho Thẩm Lãng.
Chẳng qua, lúc này Đỗ Thiên Lượng không có vội vàng phản bác và nghi ngờ ông nội.
Bởi vì, từ vẻ mặt của ông nội, hắn nhìn thấy sự nghiêm trọng và lo lắng.
Ở trong ấn tượng của hứn, ông nội chưa từng nghiêm túc như hôm nay.
Ông nội có biệt hiệu chúa cưng chiều cháu chắt, cực kỳ cưng hai thằng cháu, muốn cái gì mua cái đó, rất ít dạy bảo mắng nhiếc hai người.
Mà giờ sự khác thường của ông khến Đỗ Thiên Lượng ý thức được mức nghiêm trọng của tình hình, có lẽ Thẩm Lãng thực sự có lợi thế làm nhà họ Đỗ kiêng kị.
Nói cách khác, một ông lớn giới kinh doanh như ông nội, sao có thể e ngại một gã thanh niên chỉ mới hai mươi!
Đỗ Thiên Lượng dần dần hiểu ra, thu dáng vẻ kiêu ngạo lại, nhưng vẫn khó mà nuốt cơn giận xuống.
Hắn cảm thấy chính mình dầu gì cũng là một tên trùm trong giới thanh niên ở đất Bình An, cậu hai họ Đỗ giàu có một vùng, sao đột nhiên lại nhảy ra một vị ông sấp xỉ tuổi nhau.
Cơn giận với thằng kia sắp bùng nổ tại chỗ luôn.
"Lời nói vừa rồi của ông, con nhất định phải nhớ kỹ, nếu không số mệnh nhà họ Đỗ chúng ta sẽ từ thịnh vượng dần suy tàn, thậm chí khó có thể sống yên ở giới kinh doanh, đưa tới gió tanh mưa máu!"
Đỗ Kim Thủy không hay nói giỡn.
Con cháu của ông cũng không biết bí mật bên trong, đều ngây thơ cho rằng ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Nhưng mà nếu không có tiền của nhà họ Thẩm, gia nghiệp ấy của ông căn bản không dựng lên được.
Đỗ Kim Thủy vẫn biết đúng mực, không có lộ ra quá nhiều, nhưng ông nghiêm túc mà nói cho Đỗ Thiên Lượng, chỉ sai lầm chút xíu thôi thì nhà