Nghe thế, mắt tên đàn ông gây rối trừng lớn, sợ đến mức mồ hôi chảy ròng, nhỏ giọt trên mặt đất nhưng vẫn cắn rang không chịu giải thích.
“Anh Mạc, đưa tôi cây búa, tôi sẽ dùng búa đóng cọc tre vào thận anh ta, khiến anh ta muốn sống không được mà chết cũng không xong.
Sau đó sẽ treo anh ta ở đây, làm anh ta phải mất máu từ từ!”
Nghe đến đây, Lý Mạc cười nhạt, không biết lấy từ đâu ra một cây búa tạ, chắc là nó bị bỏ lại khi cải tạo võ đài vào mấy hôm trước.
Ngay sau đó, Tiêu Đại Dũng một tay cầm búa, một tay cầm cọc tre, chĩa vào eo người đàn ông kia, lạnh giọng nói: “Nhìn cho kỹ, tao sẽ ra tay dứt khoát, tránh cho mày phải đau đớn!”
Nói xong, Tiêu Đại Dũng phun nước bọt lên tay, giơ búa, chuẩn bị đập vào cọc tre.
Ngay khi anh ta vung tay, tên gây rối kia hoảng sợ, giãy giụa điên cuồng, âm thanh cao đến hơn một quãng tám, gào thét: “Đừng… Tôi nói, cái gì tôi cũng nói, mấy người thật tàn nhẫn, tôi sẽ giải thích!”
Tiếng hét vang lên, trong ngoài phòng đều nghe rõ, ngay cả Thượng Bân đang say rượu ở phòng bên cạnh cũng bị đánh thức.
Tên đàn ông vặn vẹo điên cuồng, cố sức tránh đi cọc tre trong tay Tiêu Đại Dũng, sợ đến mức mồ hôi chảy liên tục, nói: “Tôi sẽ khai hết, cầu xin các anh hãy buông tha tôi!”
Tiêu Đại Dũng cười nhẹ với Lý Mạc và Thẩm Lãng, buông búa tạ và cọc trúc xuống, nâng cằm, nói: “Tao chỉ cho mày một cơ hội, mày là ai? Ai sai mày đến đây!”
Thấy Tiêu Đại Dũng hạ búa, tên đàn ông kia dần bình tĩnh lại.
“Tôi tên Nghiêm Đức Quảng, người vừa mới bị các anh giết là Nghiêm Đức Khoan.
Tôi đến đây theo lời chỉ thị của một người phụ nữ tên Lương Phi Tuyết của nhà họ Lương để mang Thượng Bân đi.
Nếu có thể, tôi phải thừa cơ quấy phá quán bar và…” Nói đến đây người đàn ông chợt ngập ngừng, liếc mắt đánh giá hoàng cảnh xung quanh.
Bộp!
Tiêu Đại Dũng vốn gắt gỏng, thấy anh ta không muốn giải thích nữa, đánh mạnh vào đầu Nghiêm Đức Quảng, lạnh lùng nói: “Con mẹ nó không nói đúng không, bây giờ tao sẽ cho mày chảy một chút máu!”
Dứt lời, Tiêu Đại Dũng lại muốn nhặt búa và cọc tre lên.
Nghiêm Đức Quảng sợ đến mức toàn than run cầm cập, vội vàng nói: “Còn có… Còn có một đám người đến bệnh viện để giết chết Thượng Vinh Tài – ông chủ tập đoàn Thượng Vinh.
Xong việc, Lương Phi Tuyết sẽ trả chúng tôi một trăm linh hai tỷ… Chắc bây giờ bọn họ đã thành công rồi!”
“Cái gì!”
Lúc này, Thượng Bân ở cửa đột nhiên xông vào, đúng lúc nghe thấy lời của Nghiêm Đức Quảng.
Vốn dĩ Thượng Bân vốn đang ngà ngà say, nghe thấy tin này, nháy mắt tỉnh táo lại, vẻ khiếp sợ và hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt.
Sau đó, Thượng Bân lao xuống lầu như điên, chạy ra khỏi quán bar.
“Giam giữ tên kia cho tốt, tôi sẽ cùng Thượng Bân đến bệnh viện xem tình hình như nào…” Dứt lời, Thẩm Lãng và Lý Mạc liền cùng nhau rời đi.
Nếu người bên kia đắc thủ thì việc này cũng sẽ trở thành nỗi tiếc hận lớn lao của Thẩm Lãng, dù sao những xí nghiệp có trách nhiệm như vậy trong xã hội không còn nhiều lắm.
Trên đường đi, Thượng Bân gọi không cho bố không biết bao nhiêu cuộc nhưng chẳng ai bắt máy, trong lòng anh ta vô cùng hoảng loạn, trực tiếp vượt đèn đỏ.
Lý Mạc và Thẩm Lãng ở phía sau cũng âm thầm cầu nguyện rằng nhóm người kia sẽ không thành công mặc dù xác suất nó xảy ra cực kỳ ít.
Đến bệnh viện, Thượng Bân bước xuống xe, chạy một mạch đến phòng bệnh, bởi vì ở khu VIP nên lượng người ra vào không nhiều.
Ngay khi đến phòng bệnh, Thượng Bân chết lặng, nước mắt chảy dài trên gò má.
Thượng Vinh Tài nằm trên giường, ngực bị cắm một con dao giống hệt với con dao khi Nghiêm Đức Quảng ám sát Thẩm Lãng.
“Bố!”
Thượng Bân xông lên phía trước, khuỵu gối bên Thượng Vinh Tài, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lúc này Thẩm Lãng và Lý Mạc cũng đã