Thấy ánh mắt chân thành của Hồng Minh, trong lòng có chút Thẩm Lãng cảm động.
“Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ để Lý Mạc huấn luyện đặc biệt cho anh, tôi cũng sẽ giúp anh nâng cao năng lực!” Thẩm Lãng nói tiếp.
Hồng Minh từ nhỏ đã sống trong hoàn nghèo khổ, anh ta đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, cơ hội như vậy chỉ đến một lần.
Anh ta không chút do dự, kiên định nhìn Thẩm Lãng, gật đầu nói: “Đúng! Tôi muốn trở thành một con người phi thường!”
Thẩm Lãng cười nhạt, vỗ vai Hồng Minh, dẫn Hồng Minh đi tìm Lý Mạc.
Lý Mạc nhìn bộ dạng thoải mái của Thẩm Lãng cũng đoán ra được Hồng Minh đã đồng ý tham gia đấu trường quyền anh ngầm, còn việc muốn bái sư hay không, Lý Mạc cũng không hỏi quá nhiều.
“Hồng Minh, bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành huấn huyện.
Trước tiên anh sẽ tham gia huấn huyện về sức mạnh và tốc độ với Đại Dũng, đợi mấy ngày nữa tôi sẽ huấn luyện đặc biệt cho anh!” Thẩm Lãng nói.
Nghe được lời này, trong mắt Hồng Minh lóe lên tia sáng, đó là tin sáng của tự tin và khát vọng.
Trên thực tế, những võ sĩ quyền anh đều có xuất thân bình thường, ngoại trừ việc có sức mạnh hơn người thường thì họ cũng không có kỹ xảo gì quá lợi hại.
Nhưng Hồng Minh thì khác, anh ta đã được đào tạo về thái cực quyền, kỹ năng của bản thân hoàn toàn mạnh hơn những người này.
Chỉ cần rèn luyện thêm chút nữa thì thực lực của Hồng Minh dù không thể nói là bất khả chiến bại nhưng cũng đã quá đủ để đối phó với những võ sĩ kia.
Tại võ đài, Đại Hùng đã bị nâng ra ngoài, tai mắt ở đó liền mang chuyện này này cho Bàng Hồng.
Ngay khi biết tin này, Bàng Hồng đã tức giận đến mức ném vỡ cả điện thoại.
Vốn dĩ ông ta còn muốn dựa vào Đại Hùng để chèn ép nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân của Lý Mạc nhưng không ngờ lại thất bại sớm như vậy, hơn nữa là thua dưới tay Thẩm Lãng.
Kế hoạch của mình bị phá vỡ năm lần bảy lượt khin Bàng Hồng hận Thẩm Lãng đến thấu xương.
Dù vậy ông ta vẫn chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể tiết giận lên những võ sĩ trong phòng tập mà thôi…
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm tinh mơ, Chu Hạo đã đi đến tập đoàn Phi Vũ.
Nhìn tòa cao ốc đầy xa hoa và sang trọng kia, Chu Hạo có chút ngẩn người..
Chu Hạo không nghĩ tới tập đoàn Phi Vũ sẽ có quy mô lớn như vậy, tưởng tượng đến việc sau này mình sẽ công tác tại đây, chút hư vinh trong lòng cậu ta lại bắt đầu trỗi dậy.
Bước vào tập đoàn Phi Vũ, một cô gái có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, mặc váy ngắn đang đứng ở quầy lễ tân, cô đang phân loại tài liệu.
Ngay khi nhìn thấy cô gái kia, hai mắt Chu Hạo lập tức sáng lên.
Cậu ta chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, còn xinh hơn cả cô bạn gái ở thành phố của cậu ta nữa.
“Xin chào, cho tôi hỏi Facebook của cô… À mà không phải, cho tôi hỏi Từ Nghị có ở đây không?” Chu Hạo nở một nụ cười mà cậu ta tự nhận là rất đẹp trai, hỏi.
Cô gái nghe thấy có người vừa đến nơi này liền tìm giám đốc, không khỏi ngẩng đầu nhìn Chu Hạo.
Vừa thấy, cô ấy đã cảm nhận được ánh mắt tràn đầy ý nghĩ xấu xa của Chu Hạo, trong lòng vô cùng chán ghét.
“Muốn gặp giám đốc Từ phải hẹn trước!” Cô gái ở quầy lễ tân nói xong liền cúi đầu tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Nhưng Chu Hạo lại cười, khinh thường nói: “Chính Từ Nghị đã mời tôi đến đây, hẹn trước với chả hẹn trước gì, tốt hơn hết là cô nhanh chóng đi hỏi xem Từ Nghị đang ở đâu.
Nếu đắc tội với tôi, cô có khả năng cao sẽ mất việc đấy.
Tuy nhiên xét thấy cô xinh đẹp như vậy, tôi sẽ không đuổi việc cô…”
Nhìn thấy bộ dáng e thẹn của cô gái, lá gan Chu Hạo càng lớn hơn.
Cô nhân viên ở quầy lễ tân kia thấy Chu Hạo cứ nhìn chằm chằm vào mình, hận không thể móc mắt cậu ta ra.
Nếu không phải là người do giám đốc Từ gọi đến, cô đã sớm kêu bảo vệ đến dẫn cậu ta đi rồi.
Cô gái không nói gì, xoay người gọi điện thoại.
Sau khi cúp máy, cô ấy đi đến chỗ Chu Hạo.
“Anh Chu Hạo, giám đốc Từ yêu cầu anh lên phòng nhân sự ở tầng ba!” Cô gái ở quầy lễ tân nói.
Chu Hạo khẽ mỉm cười, giả vờ ngây thơ nói với cô