Tôn Hồng Nghĩa dù sao cũng là một ông già giang hồ, cố nén bất mãn trong lòng xuống, ho một tiếng, ngồi xuống.
“Cậu Chu Hạo à, cậu không cần phải thất vọng, giám đốc Từ đã sắp xếp cho cậu một vị trí nhân viên kinh doanh rồi!” Tôn Hồng Nghĩa trầm giọng nói.
“Cái gì!” Chu Hạo kinh hãi, trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Tương phản quá lớn khiến Chu Hạo trong lòng vừa vui sướng dạt dào căn bản không thể nào tiếp nhận được kết quả này.
“Chu Hạo, cậu bình tĩnh một chút được chứ! Cậu phải biết chức vụ này bao nhiêu người muốn ứng tuyển mà cũng không ứng tuyển được, nhân viên kinh doanh của tập đoàn Phi Vũ chúng ta nhưng so với phó giám đốc của công ty bình thường đều khiến người ngưỡng mộ hơn!” Tôn Hồng Nghĩa thản nhiên nói.
Chu Hạo bây giờ căn bản không thể đảm đương những việc này, trong mắt cậu ta thì ít nhất mình cũng phải nhậm chức làm giám đốc hoặc phó giám đốc, không nghĩ đến mình bị sắp xếp thành công nhân ở cấp cơ sở.
“Ông không nhầm chứ, ông biết tôi là ai giới thiệu phải không? Để tôi làm nhân viên kinh doanh, căn bản là không thể nào!” Chu Hạo lạnh giọng nói.
Tôn Hạo Nghĩa sửng sốt, chậm rãi nói: “Cậu chẳng lẽ không phải người mà giám đốc Từ giới thiệu tới hay sao?”
Mặc dù Chu Hạo không biết Thẩm Lãng rốt cuộc có phải ông chủ của tập đoàn Phi Vũ hay không, nhưng có thể khiến giám đốc Từ sắp xếp chức vụ cho cậu, nên nhất định chức vụ phải cao hơn so với giám đốc Từ!
Chu Hạo khinh thường cười, lại ngồi xuống lần nữa, thản nhiên nói: “Tôi thấy ông thật sự là cái gì cũng không biết, tôi căn bản không biết giám đốc Từ, nhưng mà người giới thiệu tôi đến là nhân vật lớn họ Thẩm kia kìa!”
“Họ Thẩm?” Tôn Hồng Nghĩa đứng ngồi không yên, trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Đến tập đoàn Phi Vũ nhiều năm như vậy Tôn Hồng Nghĩa biết cấp cao của tập đoàn Phi Vũ chỉ có một người họ Thẩm mà thôi, đó chính là ông chủ.
Sau khi tới thành phố Giang Nam, người biết chuyện của tập đoàn Phi Vũ chỉ có ít ỏi mấy người, nếu Chu Hạo không thật sự biết ông chủ, nhất định không nói được ra cái họ này.
Chu Hạo lăn lộn nhiều năm như vậy cái khác không biết, nhưng bản lĩnh quan sát sắc mặt vẫn phải có, thấy Tôn Hồng Nghĩa phản ứng lớn như vậy, trong lòng đối với thân phận của Thẩm Lãng đã xác nhận, nhất định là một nhân vật lớn!
“Cậu Chu Hạo à, cậu...!điều cậu nói là sự thật?” Tôn Hồng Nghĩa xác định lại lần nữa.
“Hừ...” Chu Hạo sắc mặt trầm xuống, cầm ly trà đặt xuống bàn, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa ông chuyện này sao? Cần tôi bây giờ gọi điện cho anh để xác nhận một chút, ông cần hiểu rõ nếu đắc tội tôi, đối với ông không có chút lợi nào cả!”
Tôn Hồng Nghĩa chớp mắt, sắc mặt có chút trở nên trắng bệch.
Mình ở công ty này nhiều năm như vậy, luôn luôn giữ phép tắc, từ trước đến nay chưa từng có hành vi gì không an phận, nếu bởi vì chuyện này mà đắc tội người ta, mất nhiều hơn được!
Lúc này, Chu Hạo đã cầm điện thoại ra, tùy ý đọc ra một số điện thoại, làm bộ sắp gọi đi.
“Ai da ai da, cậu xem cậu Chu, tôi còn chưa nói là không tin cậu, chỉ là chuyện này là do giám đốc Từ sắp xếp, không liên quan tới tôi thôi!” Tôn Hồng Nghĩa giải thích với Chu Hạo.
Chu Hạo liếc mắt, nhìn ra Tôn Hồng Nghĩa này xem ra cũng không phải hiểu rõ quan hệ của mình và Thẩm Lãng, nhưng đối vơi Thẩm Lãng cực kỳ kiêng kỵ.
“Trưởng phòng Hồng Nghĩa à, tôi nói rõ cho ông, quan hệ của tôi và nhân vật lớn đó Từ Nghị có thể không biết, ông đó nói chuyện này nếu như để ông làm, vậy tôi nhất định sẽ ở trước mặt nhân vật lớn đó thay ông nói tốt vài câu!” Chu Hạo vẻ mặt thản nhiên nói, dáng vẻ nhìn qua trong như là tình thế bắt buộc.
Tôn Hoành Nghị ánh mắt lập tức thay đổi trở nên sắc bén, nghĩ đến bản thân nhiều năm như vậy đều không có cơ hội thăng chức, đây không phải là một cơ hội tuyệt vời của ông ta hay sao!
“Nếu như cậu Chu bằng lòng trước mặt nhân vật lớn nói tốt cho tôi vài câu, vậy thật sự là phúc khí của tôi!” Tôn Hoành Nghị mặt đầy tươi cười nói.
Lúc này, Chu Hạo liếc mắt nhìn gói thuốc lá đầu lọc Vinataba trên bàn Tôn Hồng Nghĩa.
Tôn Hồng Nghĩa ngẩn người, lập tức cầm gói thuốc lá chuyển cho Chu Hạo.
“Ai da, cậu xem, cũng không biết cậu Chu hút thuốc, đây là thuốc tôi mới mua, cậu cầm hút trước!” vừa châm lửa cho Chu Hạo, Tôn Hồng Nghĩa vừa nói.
“Tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy...” Chu Hạo cười nói, nhưng lại tiện tay bỏ gói thuốc vào túi áo.
“Vậy cậu Chu