Hai mắt Thẩm Lãng đông lại, anh hỏi với giọng coi thường: “Chu Hạo có ở đây không?”
Vài thằng lưu manh chợt đứng dậy, xắn tay áo lên, trông có vẻ khá hung tợn.
“Mày tìm anh ta làm gì?” Một thằng lưu manh đáp với vẻ mặt nham hiểm.
Xác định Chu Hạo có ở đây, Thẩm Lãng lười nói nhảm với đám người này.
Chưa tới một phút sau, nhóm người này đã nằm dưới chân Thẩm Lãng, đều rơi vào hôn mê.
Thẩm Lãng bước vào trong, ngay khi Lý Mạc dẫn theo người đuổi tới thì những người nằm trên mặt đất đã tỉnh lại.
“Lôi mấy người này về cho tôi!” Lý Mạc ra lệnh.
Sau khi trông thấy Lục Mạc, vài tên đàn em của Hắc Xà sợ tới mức lá gan đều run rẩy, đâu còn dám phản kháng.
Lúc Thẩm Lãng bước tới, Chu Hạo bắt gặp Thẩm Lãng đứng ngoài cửa thì sắc mặt anh ta cứng đờ, môi răng đánh cầm cập.
“Anh… Sao anh lại đến đây?” Chu Hạo sợ hãi quá mức, nói lắp bắp.
Thẩm Lãng nhìn thấy Chu Linh bị trói gô trong góc phòng, thấy cô ấy không bị thương gì, lúc này anh mới cảm thấy yên tâm.
Khi Hắc Xà trông thấy Thẩm Lãng cũng hơi sửng sờ, không ngờ người này lại tự động tìm tới cửa!
“Tụi mày còn nhìn gì nữa! Mau bắt thằng nhãi này lại cho tao!” Hắc Xà quát lớn mấy tên đàn em.
Giờ phút này, đàn em của anh ta mới phản ứng kịp, lao vào Thẩm Lãng như ong vỡ tổ.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Sau vài tiếng rơi xuống thì những thằng đàn em của Hắc Xà không còn sức đứng lên nổi.
Hiện tại, Hắc Xà và Chu Hạo đã sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
“Anh Mạc… sao anh lại ở đây?” Hắc Xà sợ tới nỗi hai chân mềm oặt, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Lý Mạc cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Hắc Xà à, lá gan của mày cũng lớn lắm.
Dám bắt cóc em gái của anh Thẩm, tao thấy mày chán sống rồi!”
Trước nay Hắc Xà luôn rất cẩn thận, chưa bao giờ dám khiêu khích người mình không nên chọc.
Chính vì điều này, Hắc Xà mới lăn lộn và có địa vị như ngày hôm nay.
Nghe thấy vậy, Hắc Xà mất hết can đảm.
Hắc Xà quỳ “phịch” xuống đất, liên tục dập đầu rồi giải thích: “Anh Mạc ơi, chuyện này em bị người ta xúi giục… Không liên quan tới em!”
Lúc này, Thẩm Lãng sải bước đến trước mặt Chu Hạo, đạp anh ta ngã xuống góc tường.
Anh nhấc ghế lên, đập vào người Chu Hạo đến khi nó gãy tan tành mới dừng tay.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa.” Chu Hạo dùng hai tay che đầu, không ngừng kêu lên.
“Xem ra, chỉ có khi mày chết đi mới thực sự giải quyết được phiền phức!” Thẩm Lãng nhìn Chu Hạo, nói với vẻ mặt không thay đổi.
“Anh đừng dọa tôi, mẹ kiếp, nếu anh dám giết tôi, chị tôi…Chị tôi sẽ không tha thứ cho anh!” Chu Hạo gào lên.
Bấy giờ, Chu Linh được cởi trói bởi người Lý Mạc dẫn theo, trông thấy Chu Hạo nằm trong góc phòng.
Chu Linh lạnh lùng bước tới trước mặt Chu Hạo.
“Bốp!”
Chu Linh cắn răng tát lên mặt Chu Hạo.
Vì giờ phút này, Chu Hạo đã bị Thẩm Lãng đánh tới mặt mày đầy máu, nên cũng không nhìn ra cái tát ấy tàn nhẫn đến mức nào.
“Chu Hạo, từ nay về sau tôi và cậu không còn bất cứ quan hệ gì nữa!” Chu Linh nghiến răng nói.
Chu Hạo sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, nếu Chu Linh không chịu tha thứ cho mình vậy có nghĩa là mình bị phán tội chết!
“Chi ơi, em sai rồi.
Em chỉ muốn kiếm ít tiền thôi, xin chị hãy bỏ qua cho em…” Chu Hạo quỳ xuống trước mặt Cho Lộ, hoảng sợ cầu xin.
Thẩm Lãng bước tới gần Chu Linh, quan sát Chu Linh vài lần, sau đó ân cần hỏi thăm: “Em không sao chứ?”
Chu Linh lắc đầu, ánh mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Lãng nói: “Em không muốn nhìn thấy cậu ta…”
Thẩm Lãng hít sâu một hơi, giải quyết Chu Hạo sạch sẽ là một chuyện rất dễ dàng.
Tuy nhiên, anh không muốn giết Chu Hạo trước mặt Chu Linh, dù sao cảnh tượng đẫm máu này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Chu Linh.
“Được thôi, để người của Lý Mạc tiễn em về trước, chuyện ở đây cứ giao cho anh!” Thẩm Lãng đáp.
Chu Linh khẽ gật đầu, khi cô ấy bước ra ngoài, Chu Hạo vẫn liên tục cầu xin cô ấy cho anh ta một cơ hội.
Nhưng Chu Linh đi ra ngoài không hề ngoảnh đầu nhìn lại…
“Tụi mày còn nhìn gì nữa! Mau bắt thằng nhãi này lại cho tao!” Hắc Xà quát lớn mấy tên đàn em.
Lúc này, Hắc Xà đang bị Lý Mạc chặn ở trong góc và đánh anh ta gần chết.
Anh ta căm