Từ đằng xa nhìn lại,Diệp Tường xác thực là mình đang nhìn thấy một tòa cung điện với một khí thế to lớn , hơn nữa càng làm cho Diệp Tường cùng Nạp Khắc khiếp sợ chính vị trí của cung điện.Bạch sắc cao tới hơn mười thước, cung điện rõ ràng đứng vững trên ba ngọn núi xếp cạnh nhau, từ không trung nhìn xuống có thể thấy ba ngọn núi này chính là ba ngọn núi cao nhất ở trên đảo.
Cung điện được đặt ở vị trí giống như là một thanh đao đâm sang từ ngọn núi này sang ngọn núi kia, càng làm cho nhãn thần bị mê hoặc đó chính là có một đường nhỏ theo hướng từ trên cung điện đi xuống phía dưới theo một đường quanh co khúc khuỷu, mà bốn phía là những đám mây nhẹ nhàng trôi hờ hững, tựa như một cái giường nằm của Thần Long.
-“Hừ! Ngươi xem đây mới chỉ là lần thứ hai con người mới có diễm phúc- mà chính là các ngươi sau năm trăm năm mới có thể đến thánh địa của đảo Hỏa Vân!” Lục Long hiển nhiên mang theo vẻ khoe khoang tự đắc cùng sự xem thường và khinh miệt đối với Diệp Tường.
-”Lỗ Phu Phàm, ý của ngươi nói là năm trăm năm mới có một người có thể đến được chỗ này?” Diệp Tường đối với sự uy mãnh của Lục Long nghi ngờ hỏi.
Dù sao nó cũng là đội trưởng đội bảo vệ của Long, chưởng quản lấy Hỏa Vân đảo là khu trị an không trung, tuy nhiên cá tính tự cao tự đại,nhưng chỉnh thể mà nói vị đầu long này xác thực cũng không tệ lắm, ít nhất trên đường một bộ khoe khoang song cũng không giới thiệu cho Diệp Tường không ít các cảnh sắc hữu tình ở trên Hỏa Vân đảo.
Lục Long nhíu mày cố gắng hồi tưởng, tiếp theo đại đầu khẽ lay động, nói: -”Ngô, dường như bốn trăm năm trước có một đại pháp sư tên Tích Thiên đã được tới nơi này! Cụ thể như thế nào ta cũng quên mất rồi!” Nói xong, hắn vỗ vỗ lên chỗ cái cánh bị dính vào tro bụi của mình.
-”Tích Thiên cấp bậc đại pháp sư?” Diệp Tường cũng ngưng đầu thì thầm, dù sao hiện tại hắn cũng là đệ tử của Mã Khắc, Diệp Tường cũng biết không ít các chủng tộc của các cát sĩ ,nhưng trên sách sử từ hơn một nghìn năm nay ghi lại thì không có vị nào tên Thiên cấp bậc đại pháp sư, hiện tại tên Cự Long này lại còn nói bốn trăm năm trước thì có một đại pháp sư Tích Thiên đã được tới đảo? Chuyện này có vẻ kỳ quặc.
-”A, phỏng chừng lúc ấy ngươi nhất định bị hắn sửa chữa qua a,nếu không vì sao lại nhớ rõ như vậy?” Diệp Tường lời này rõ ràng là khích tướng song lời nói lại ra vẻ khách sáo, giả làm một Tiểu Bạch hỏi.
Quả nhiên, Lục Long Lỗ Phu Phàm đã nắm thành quả đấm dưới bộ móng vuốt của mình,cái đầu to lớn cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Tường,cái mũi Khổng Minh hiển nhiên đang giận tới mức muốn phun hỏa.
-”Hừ! Ngươi đây là đang vũ nhục một Lục Long vĩ đại! Hắn chẳng qua là một pháp sư của loài người các ngươi, đánh với ta? Bất quá chỉ là tay chà xát bùn đơn giản mà thôi!”
Hiển nhiên Lỗ Phu Phàm không có để vị pháp sư năm trăm năm trước vào mắt, xác thực, mấy con rồng này vốn là có kiêu ngạo từ trước rồi ! Cường hoành thể chất có được thực lực cũng không phải là giống như thằn lằn đơn giản như vậy, chỉ cần một con rồng cố gắng có thể quấy một nhân loại quốc gia nghiêng trời lệch đất, đã thế điểm biến thái chính là chúng nó có được ma pháp miễn dịch thể chất, cho nên, đối với Diệp Tường theo lời cả nhân loại kia pháp sư hoàn toàn sẽ không đặt tại trong nội tâm.
-”A!đội trưởng Lục Long thực lực so với hắn tất nhiên là mạnh hơn rồi, vậy hắn đến Hỏa Vân đảo là muốn chết sao?” Diệp Tường lại chuyển đề tài, hào hứng bừng bừng tiếp tục công kích.
-’’Hừ, nếu không phải bệ hạ muốn gặp hắn, ta đã sớm đem hắn xé thành những mảnh nhỏ !” Lục Long nói xong,còn đặc biệt liếm liếm móng vuốt,