-”Làm sao ngươi biết?” Diệp Tường đối với mấy tên Cự Long mà cả trăm năm cũng không có rời đi Hỏa Vân đảo làm thế nào biết tin tức ở bên ngoài rất ngạc nhiên, hơn nữa Long Vương này có vẻ cũng rất nhiều chuyện.
-”Tử tước Declan, ta muốn mời ngươi giúp ta chữa bệnh!” Long Vương híp mắt nhìn Diệp Tường rồi đi thẳng vào vấn đề.
-”Bộ dạng Bệ hạ thoạt nhìn không giống như người sinh bệnh!” Vừa rồi Diệp Tường đã dò xét qua vị Long Vương này, sắc mặt của hắn xác thực rất bình thường.
Long Vương nhìn vào mắt người trẻ tuổi ở trước mắt kia không nói lời nào, sau đó, đứng lên, một đôi chân trần đứng lên giữa không trung , thực lực như vậy quả thật làm cho Diệp Tường có chút khẩn trương, càng làm cho hắn muốn chết chính là cái ghế đang nổi lơ lửng dưới thân làm cho hắn ngồi im, hoàn toàn không dám đứng lên.
-”Vậy ngươi trước nhìn rõ ràng a!” Long Vương nói xong một câu, sau đó phiêu phiêu rơi trên mặt đất, rồi im lặng biến thành một Cự Long lam sắc, thân thể kia to lớn không thua gì một chiếc máy bay hàng không a.
Mà Diệp Tường tuy là lần đầu tiên gặp long Vương biến thân, nhưng, ánh mắt của hắn đã bị đôi cánh sau lưng Long Vương hấp dẫn triệt để, không còn tâm trí đâu để ý đến những cái khác nữa.
Đúng vậy, đại boss này nghiễm nhiên lại là một con rồng bị tàn phế a!
Một đôi cánh lớn màu xanh lục của hắn chỉ còn lại có một bên, bên cánh còn lại này cũng đã nát bấy làm kinh tâm động phách bất cứ người nào nhìn thấy, trông giống như bị một sinh vật nào đó trảo rách nát! Mà một bên cánh còn lại của hắn hoàn toàn không thấy đâu, lưu lại chỉ còn một đoạn gân bị kéo rút tới đoạn ngấn nối liền giữa cánh và thân thể, nhìn thấy mà giật mình…
-”Cánh của ta…Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy…!” Long Vương nói xong lại biến thành hình dạng của con người, sau đó lắc nhẹ thân hình, trở về chỗ ngồi, thần sắc lại biến thành u buồn.
-”Ngươi phải biết rằng, một Long Vương mà không biết bay, nếu như bị bọn họ biết được, ta sẽ không còn mặt mũi nào ngồi ở trên vương vị này nữa, haiz, dù sao trong tộc vẫn còn có một số ngoại tộc xem ta không thuận mắt…” Long Vương lời nói giản đơn, rõ ràng, giống như đang nói cho thầy thuốc biết rõ chính mình bị ốm đau làm cho phiền não như thế nào vậy.
-”Cánh của ngươi, phỏng chừng là rất khó phục hồi được như cũ!” Diệp Tường thở dài một hơi, thực sự, đã bị tổn hại đến trình độ này, dù có mang tất cả khoa học kỹ thuật của Địa Cầu đến đây, cũng không thể thể phục hồi được như cũ.
-”Aiz! Bốn trăm năm mươi năm trước Tích Thiên cũng đã nói như vậy!” Long Vương tâm tình hiển nhiên rất uể oải, thực lực của hắn là mạnh nhất tại Cát Sĩ Đa Á, chính là, khi đó tuy tánh mạng hắn hoàn mỹ bảo toàn nhưng sự tàn tất đã lưu lại bóng tối nghiêm trọng trong tâm trí hắn, hiển nhiên, tư vị không dễ chịu chút nào a.
-”Tích Thiên?” Diệp Tường nghe tên này xong có chút tò mò, “Hắn chính là người thứ nhất mà năm trăm năm trước đã tới Hỏa Vân đảo này?”
-‘’Đúng!” long Vương gật gật đầu, trả lời cho nghi vấn của Diệp Tường .
-”Cánh của ngươi là do ai làm?” Diệp Tường hiển nhiên rất muốn biết rốt cuộc là ai có thể có thực lực khủng bố như vậy, có thể làm cho Thánh giai Long Vương thành tàn phế.
Long Vương sắc mặt nguyên bản u buồn đột nhiên trầm xuống, sau đó hơi ngẩng đầu lên, “Pằng!” Một tiếng nhẹ nhàng linh hoạt vang lên trong nháy mắt.
“Bụp!” Lập tức, một cái ghế bên người Diệp Tường bị nổ thành bột phấn, hơn nữa nguyên bản thân thể Diệp Tường đang thoải mái lập tức cảm giác được một loại áp lực ngập trời xoắn tới áp bách lên thân thể hắn, hắn tức thì bị đặt gắt gao ở ghế đá, không thể động đậy.
-”Ta không thích người nhiều chuyện!”. Long Vương không nhanh không chậm giơ tay khống chế áp lực bốn phía, khuôn mặt biến thành một bộ lạnh như băng với sát khí ngập trời.
-”Hừ! Ta lại muốn nhìn một cái xem tin Thánh giai long vương giết một người tay không tấc sắt truyền đi sẽ thành dạng gì!” Diệp Tường cười lạnh, nói, dùng vũ lực ư? Hắn mới không sợ đâu.
-”Ngươi dường như không sợ chết?” Long Vương bên cạnh nghi ngờ, hỏi.
“Ha ha, chết? Đương nhiên sợ! Nhưng dù sao đều là chết, có chết cũng phải có chút tôn nghiêm chứ? Nhân dịp thời gian còn sống nhả cho đối phương ít nước bọt, rồi sau đó dựng thẳng ngón trỏ tới để cho bản thân sảng khoái chút ít!” (tức là mắng chửi cho thoải mái rồi chết ý mà) Diệp Tường