Cùng thời gian này, bên trong phòng của Ngô Quân Hùng cùng Lê Diệp Phàm.
Khi tạm biệt bọn người Lý Hổ thì hai người này tỏ vẻ mệt mỏi vô cùng, nhưng hiện tại, khi xung quanh không còn người lạ, bọn họ cũng không cần giả bộ nữa.
Ngô Quân Hùng nhìn qua người bạn của mình hỏi:
“Tôi thấy người của bang Sọ Hổ dựa vào không được, tôi không thích phong cách làm việc của bọn họ.
Hợp tác với loại người này có thể bị đâm lén sau lưng bất kỳ khi nào.”
Lê Diệp Phàm đang ngồi ở đối diện nghe được lời này thì nhẹ gật đầu, hắn nói:
“Tôi cũng cảm thấy vậy, theo anh thấy chúng ta nên tìm thế lực nào hợp tác?”
Ngô Quân Hùng trầm tư suy nghĩ, sau một lúc hắn mới nói:
“Anh cảm thấy bang Mãng Xà ở khu phía Nam thế nào?”
Diệp Phàm lắc đầu, hắn nói:
“Tôi cũng không biết, nhưng nghe nói người của Mãng Xà Bang có quan hệ với tên ở phía Bắc.
Nếu chúng ta cùng với bọn họ hợp tác, không phải tự chặn đường tiến rồi sao?”
Ngô Quân Hùng ngạc nhiên nói:
“Đừng nói với tôi anh định lên khu vực phía Bắc phân chia lãnh địa cùng với tên kia đấy nhé, những thế lực khác còn không dám đối đầu trực diện với tên kia.
Chúng ta làm sao đủ lực để đối kháng lại hắn.”
Tuy chưa từng một lần gặp mặt Thiên Anh, cũng không rõ thực lực của hắn ra làm sao.
Nhưng chỉ dựa vào một điểm, đó là một mình hắn có thể nắm giữ khu vực phía Bắc.
Trong khi các thế lực lớn ở ngay sát bên cạnh.
Từ điểm này có thể thấy hắn kinh khủng tới mức nào.
Lúc trước Lý Hổ có nói là vì địa bàn quá lớn, không đủ nhân lực để mở rộng về phía Bắc.
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng có đánh chết hắn cũng không tin.— QUẢNG CÁO —
Nếu kẻ được mệnh danh là con quỷ phương Bắc kia không có thực lực cường đại, sớm đã bị các đại thế lực xâu xé rồi.
Làm gì có chuyện mấy thế lực kia để yên.
Trong khi Ngô Quân Hùng đang lo lắng thì Lê Diệp Phàm lại rất thản nhiên, hắn cười nói:
“Vì sao phải chọn đối đầu? Chúng ta có thể cùng với người kia nói chuyện tử tế mà.
Tôi đã tìm hiểu qua rất nhiều tư liệu của người kia.
Chỉ cần chúng ta không quá phận thì hắn sẽ không tấn công chúng ta.”
Ngô Quân Hùng nhíu mày nói:
“Anh định làm sao?”
Lê Diệp Phàm nở nụ cười:
“Chưa biết.
Haha.”
Ngô Quân Hùng nghe được câu trả lời này thì đứng hình mất vài giây.
Lê Diệp Phàm thấy vậy thì cười nói:
“Có gì mà ngạc nhiên như vậy, bây giờ hai chúng ta có thể bàn bạc thêm với nhau mà.”
Ngô Quân Hùng nghe vậy thì bất giác nở nụ cười, tiếp đó hai người bắt đầu bàn bạc với nhau xem nên làm thế nào cho tốt.
Vừa có thể đảm bảo con đường phát triển sau này, lại vừa có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, tránh đắc tội với các thế lực lớn.
Người có thể sống được tới hiện tại đều là người có bản lĩnh cả, về phần những kẻ ngu ngốc, con ông cháu cha gì đó, do không theo kịp với biến hóa xung quanh đều đã chết cả rồi.
Nên đừng nhìn hai người Ngô Quân Hùng cùng Lê Diệp Phàm tuổi đời không lớn mà xem nhẹ bọn họ, bọn họ chân chính là những kẻ nguy hiểm.
…
Cùng khoảng thời gian này, ở tại một ngôi nhà hoang cách khu vực sinh sống của thiên anh hơn mười dặm.— QUẢNG CÁO —
Ở bên trong nơi đây đang có mấy chục người, toàn bộ bọn hắn là những tay sát thủ được người ta thuê tới giết Thiên Anh.
Vốn lúc trước số lượng bọn họ đông hơn gấp ba, nhưng nay cũng chỉ còn lại mấy chục người lèo tèo.
Ở trong số những người này cũng có hai người Lý Hải, Phạm Bằng.
Hôm nay bọn họ tới đây là nhận được lệnh triệu tập tới từ phó hội trưởng của bọn họ.
“Vù vù…’’
“Vù vù…”
Ngay khi mọi người đang nói chuyện với nhau về Thiên Anh, thì bất ngờ một cơn gió mạnh thổi tới.
Cơn gió mạnh biến mất, ở bên trong nơi này nhiều hơn ba người.
Ba người kia ăn mặc kín từ đầu cho tới chân, hơn nữa lại còn là đồ màu đen.
Nhìn bằng mắt thường không cách nào phân biệt được những người kia là nam hay nữ.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc trước màn xuất hiện đầy quỷ dị của ba người mới tới, thì một trong ba người mới tới lúc này lên tiếng.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây, là để thông báo cho mọi người một nhiệm vụ quan trọng.
Vì vậy mọi người cố gắng giữ trật tự, chú ý lắng nghe.”
Nghe được giọng