"Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi Harry.
Tảo phun trong đầu anh nói cho em biết thế."
———
Đêm ấy Harry ngủ không ngon chút nào (y ngủ ngon được mới là lạ), cho nên buổi sáng khi Ron gọi y dậy thì hai mắt y còn bị sưng phù lên.
Ron ngờ vực hỏi: "Này bồ tèo, chuyện phải rời xa cha đỡ đầu làm bồ khó chịu đến mức mất ngủ đấy à?"
Dù thừa nhận hay phủ nhận thì đều thật mất mặt.
Harry do dự trong một giây, rồi đổ mọi lỗi lầm cho vết sẹo.
Tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn.
Harry cảm thấy mỗi một thành viên Hội Phượng Hoàng có nhiệm vụ đưa bọn họ đến sân ga 9 3/4 đều sục sôi ý chí hệt như sắp ra chiến trường đánh tan đám Tử Thần Thực Tử.
Sirius không yêu cầu được đi cùng, cho dù là ở hình thái hóa thú.
Gã ru rú trên chiếc sô pha chẳng hề thoải mái, cầm một ly rượu không biết đã được rót ra bao lâu, mỉm cười u buồn với Harry.
Harry lập tức nhận ra Sirius còn gầy gò hơn so với hồi năm thứ năm trong ký ức của y.
Người đàn ông tuấn tú ấy nhìn không vui vẻ cho lắm, điều này khiến lòng y vô cùng buồn bã, buồn bã đến mức tạm thời quên đi cảnh tượng kích thích trái tim vào đêm qua.
Nhưng chuyện này rất kỳ quái đúng không? Với tích cách của chú Sirius, sao chú ấy có thể không cố giành lấy cơ hội đưa mình đi chứ?
Đầu óc Harry bị mối thắc mắc này quấn lấy, mãi cho đến khi đã bước lên tàu tốc hành Hogwarts cùng Ron và Hermione, y mới chậm chạp lên tiếng: "Sao chú Sirius...!Lại không muốn ra ngoài?"
Hermione liếc y với ánh mắt ngạc nhiên.
Cô nhìn quanh bốn phía, tránh né đám đông ồn ào rồi mới trả lời một cách thận trọng: "Thầy Dumbledore để chú Sirius làm người giữ bí mật của Hội Phượng Hoàng, đương nhiên chú ấy phải có tinh thần tự giác, không thể ra khỏi nhà nửa bước.
Harry, bồ không biết sao?"
Harry nhíu mày, hỏi với giọng nghi hoặc: "Sao thầy Dumbledore không tự mình làm người giữ bí mật? Như thế không phải an toàn hơn sao?"
"Chắc chắn thầy ấy có lý do của mình." Hermione nói khẽ: "Bồ quên chuyện ông Fudge kiên quyết không rửa sạch tội danh cho chú Sirius nếu không tóm được Peter Pettigrew, dù cho chúng mình đã làm rõ chân tướng vào năm thứ ba rồi sao? Ông ta đương nhiên hiểu rõ việc để cho phạm nhân thật sự chạy thoát sẽ là nỗi sỉ nhục của Bộ Phép thuật.
Cho nên giờ chú Sirius vẫn không thể đi lại khắp nơi một cách quang minh chính đại.
Bồ biết chú ấy muốn bắt gã Đuôi Trùn đến nhường nào rồi đấy.
Mình cho rằng thầy Dumbledore làm thế là để ràng buộc chú ấy..."
"Mình lại không cho là thế." Ron chen vào câu chuyện của họ, cùng lúc kéo mạnh rương hành lý qua ngưỡng cửa toa xe.
"Chắc hẳn hai bồ không biết thầy Dumbledore lợi hại thế nào đúng không? Nếu thầy ấy thật sự muốn giúp chú Sirius lấy lại danh dự thì chúng ta có nhiều nhân chứng như thế cơ mà, thậm chí cả thầy Snape cũng có thể làm chứng.
Nhưng tổng bộ của Hội Phượng Hoàng được lập ở nhà tổ Black, mình cho rằng chắc chắn là thầy Dumbledore đã suy xét đến toàn cục, dùng thân phận người giữ bí mật để giới hạn hành vi của chú Sirius, như thế thì chắc chắn Hội Phượng Hoàng sẽ không bị bại lộ."
"Bồ nói như thể thầy Dumbledore là một chính khách máu lạnh ấy!" Hermione cực kỳ bất mãn, kêu to lên với Ron.
Ron nhướng một bên lông mày: "Chẳng lẽ thầy ấy không phải sao? Hermione à, một phù thủy vĩ đại như thầy Dumbledore, thì có rất nhiều thân phận.
Đương nhiên thầy ấy sẽ không chỉ đứng ở góc độ một vị hiệu trưởng hiền lành khi suy xét sự việc! Trên thực tế mình vẫn thấy lạ là sao thầy Dumbledore không tự làm Bộ trưởng Bộ Phép thuật, cho Fudge về vườn luôn đi!"
"Bởi vì thầy Dumbledore căm ghét việc nắm giữ quyền lực." Harry trả lời ngắn gọn, và không khỏi nhớ tới lời của Grindelwald.
Nếu như việc y muốn làm cho người mình yêu là bầu bạn bên người đó, thì y nên tỏ ra tự nhiên như thường với tâm trạng thế nào đây?
Tiếng nói của y khẽ khàng và vô cùng chậm rãi, không biết việc nói ra là đúng hay sai.
"Mình, ừm,...!Đêm qua, đã thấy thầy Snape, và chú Sirius..."
"Chuyện này không thể trách chú Sirius, Harry à." Ron cắt ngang lời y, và hạ thấp giọng: "Thật sự tinh thần chú ấy rất sa sút.
Cứ bị nhốt trong căn nhà mà mình chán ghét thế mà.
Năm ngoái khi chú ấy và thầy Lupin cùng sống ở đó thì khá ổn, nhưng giờ thầy Lupin nhận nhiệm vụ của Hội và đi rồi, thì chú Sirius càng ngày càng suy sụp hơn.
Chú ấy và thầy Snape thường xuyên cãi nhau, gần như mỗi lần buổi họp kết thúc là họ lại bắt đầu châm chọc lẫn nhau.
Nhờ Tai Nối Dài của George và Fred nên tụi mình mới nghe thấy được.
Thầy Snape luôn chế giễu chú Sirius hiện chỉ có thể tổng vệ sinh cho tổng bộ của Hội Phượng Hoàng...!Ài, thật đáng thương, giờ cãi nhau với thầy Snape là thú vui duy nhất của chú ấy."
"Thú vui?" Harry lặp lại một lần, lòng dạ càng trĩu nặng.
Trong lúc không hề chú ý, Harry đã đi theo Ron và Hermione đến trước cửa