Nếu Nghiêm Khải đã biểu lộ thái độ, đối phương tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục dây dưa nhiều. Ít nhất lúc này là như vậy, cho nên không khí trong bữa ăn sau đó cũng không phải quá xấu hổ. Sau khi cơm nước xong, Hạ Tình ngồi ở trong xe, sắc mặt có chút khó coi.
“Đừng để trong lòng.” Chu Sắc ngồi ở ghế lái, quay đầu nói. “Vốn dĩ phụ nữ vây quanh anh ta không ít, trường hợp như thế này đã gặp rất nhiều, qua hai ngày nữa thì sẽ ổn thôi.”
“Chị im lặng một chút, hiện tại em không muốn nói chuyện.” Hạ Tình có chút tức ngực, tuy rằng cô chưa phải là nghệ sĩ ở Đông Hoàn, nhưng những công việc gần đây đều có liên quan đến Đông Hoàn, còn có đạo diễn ở trường quay khen ngợi, nói không hổ là người giám đốc Nghiêm thưởng thức, quả nhiên xinh đẹp lại có khí chất vân vân… Thường xuyên nghe thấy như vậy, trong lòng cô mới có ý niệm khác, lại không nghĩ rằng hiện thực sẽ bẽ mặt như vậy.
Chu Sắc cũng có chút hối hận, lúc trước vừa nghe được tin tức “Nghiêm Khải thưởng thức Hạ Tình” này, cô thật sự cũng từng hoài nghi, nhưng hỏi vài người đều bảo có nghe qua, rất có tính xác thật. Cân nhắc nhiều lần mới có thể đưa ra quyết định này, ai sẽ dự đoán được đối phương lại không cho mình mặt mũi như vậy.
“Được rồi, trở về đi.” Hạ Tình nhíu mày. “Đau đầu.”
“Trước khi đến lòng em còn đầy chờ mong, hiện tại cứ buông tay như vậy?” Chu Sắc quay đầu nhìn cô.
“Còn không thì sao?” Hạ Tình hỏi lại. “Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đem mặt nóng tiếp ʍôиɠ lạnh? Đàn ông có tiền cũng không phải chỉ có mình anh ta, cần gì phải kiếm chuyện không vui.”
“Nhưng rõ ràng ở cùng anh ta em mới có nhiều lợi nhất.” Chu Sắc nâng cửa kính xe lên. “Trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ kỳ thật rất xứng đôi.”
“Cho nên?” Hạ Tình chần chờ.
“Bây giờ còn chưa thể nói rõ, tạm thời chờ xem đi.” Biểu tình Chu Sắc rất có thâm ý, khởi động xe đi ra khỏi bãi.
Đến khi Nghiêm Khải trở lại công ty, Phương Nhạc Cảnh đã rời đi trước. Bởi vì không ai biết mối quan hệ giữa hai người, tất nhiên cũng không có người nói cho Nghiêm Khải biết chuyện này. Đợi đến khi anh xử lý công việc xong, rồi lại ứng phó bữa ăn tối, lúc về đến nhà đã gần 11 giờ.
Ánh sáng nhẹ nhàng hắt ra từ khe cửa phòng ngủ, Nghiêm Khải vốn cho rằng Phương Nhạc Cảnh đã nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì lại thấy cậu còn đang chơi iPad. Cũng không biết là chơi trò gì, không chỉ tay lướt như bay, biểu tình còn rất hung hãn.
Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu, tiến lên cầm iPad đi từ tay của cậu. “Không cho chơi nữa.”
Phương Nhạc Cảnh chớp chớp mắt, cảm giác có chút choáng váng.
“Chơi nữa sẽ bị cận thị đó.” Nghiêm Khải dùng ngón cái xoa ấn huyệt vị của cậu. “Đi ngủ sớm một chút.”
“Uống rượu sao?” Phương Nhạc Cảnh hoài nghi, ghé sát vào ngửi ngửi.
“Không có, anh tự mình lái xe về mà.” Nghiêm Khải nói. “Lúc ăn cơm tối, không cẩn thận để tay áo dính rượu.”
Phương Nhạc Cảnh cởi bỏ caravat của anh, thuận tay lại cởi luôn hai nút áo sơ mi.
Nghiêm Khải kinh sợ như trong dự kiến. “Nhạc Nhạc?”
Phương Nhạc Cảnh kéo cổ áo anh ra, giương mắt nhìn nhìn bên trong.
Nghiêm Khải:…
Tuy rằng anh thật sự rất chờ mong loại sự tình này, nhưng… thế này càng giống trúng tà hơn đúng không?
“Đến cùng là anh đi ăn cơm với ai?” Không phát hiện dấu vết để lại bên trong quần áo, Phương Nhạc Cảnh bắt đầu chính thức đưa ra nghi vấn cho ông chồng về muộn.
Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng. “Một số nhà quảng cáo nước ngoài, hẳn là em không biết.”
“Ai hỏi anh về buổi tối.” Phương Nhạc Cảnh nắm cằm anh. “Nói bữa trưa!”
Nghiêm Khải nói. “Trương Viễn của tạp chí Tân Triều, anh nói với em rồi.”
Phương Nhạc Cảnh nheo mắt lại.
Loại vẻ mặt này… Nghiêm Khải tự dưng có chút chột dạ.
Phương Nhạc Cảnh giơ nắm đấm. “Cơ hội cuối cùng!”
Nghiêm Khải nhanh chóng lùi đến góc tường, lưu loát nói. “Bạo lực gia đình không được ủng hộ trong xã hội văn minh này.”
Phương Nhạc Cảnh ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Nghiêm Khải giơ hai tay lên, ngồi ở bên giường, thành thành thật thật nói. “Còn có Chu Sắc cùng Hạ Tình, Bạch Dực cũng cùng đi.”
“Gạt người!” Phương Nhạc Cảnh kéo má anh. “Giữa trưa em đến công ty, giám đốc Bạch rõ ràng đã ăn đồ bên ngoài đem đến, chỉ có một mình anh không ở đó.”
“Em đến công ty?” Nghiêm Khải nghe vậy ngoài ý muốn.
Phương Nhạc Cảnh dùng sức chà đạp khuôn mặt anh. “Đây không phải trọng điểm!”
Nghiêm Khải dở khóc dở cười, đành phải kể tóm tắt chuyện lại cho cậu nghe.
“Chỉ như vậy?” Sau khi nghe xong, trong lòng Phương Nhạc Cảnh cảm thấy thư thái hơn.
“Đương nhiên, anh cam đoan.” Nghiêm Khải giơ tay phải lên, sau đó nhăn mặt. “Hiện tại có thể nói cho anh biết không, vì sao em biết được chuyện đó?”
“Buổi sáng ở trường quay gặp được Chu Sắc và Hạ Tình, đối phương chủ động nói, buổi trưa anh mời họ ăn cơm.” Phương Nhạc Cảnh giữ chặt áo anh. “Về sau không được gạt em chuyện gì cả.”
“Được.” Nghiêm Khải ôm chặt cậu. “Chúng ta tìm thời gian thích hợp rồi công khai, về sau đi đâu cũng mang em theo, người khác muốn sáp vào cũng không có cơ hội.”
“Đi tắm rửa!” Phương Nhạc Cảnh thoát ra khỏi lòng anh, bên tai có chút hồng.
“Tắm rửa xong có phúc lợi gì không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Không có.” Phương Nhạc Cảnh quyết đoán lắc đầu.
Nghiêm Khải buồn cười, cong ngón tay vuốt vuốt mũi cậu, xoay người đi nhanh vào phòng tắm. Nhưng trong nháy mắt đóng cửa lại, biểu tình của anh nhất thời âm trầm xuống.
Tuy anh tự nhận chuyện tình cảm của anh đã tuyệt đối bảo mật, cũng không cảm giác được có người khác nhận ra, nhưng tóm lại người bên cạnh quá nhiều cũng quá phức tạp, không đảm bảo sẽ không bị theo dõi. Ban ngày Chu Sắc sở dĩ chủ động đề cập đến cuộc hẹn với Phương Nhạc Cảnh, chỉ có hai loại khả năng. Một là đã biết quan hệ giữa hai người, cho nên cố ý thử. Hai là thuần túy muốn tạo chuyện xấu giữa mình và Hạ Tình, cho nên gặp người khác liền nói ra. Cho dù là khả năng nào, hiển nhiên đều không phải là chuyện tốt.
Nghiêm Khải quấn khăn tắm, lau khô tóc qua loa, cảm giác có chút hối hận vì không nói sớm cho Phương Nhạc Cảnh