Sau nửa ngày chườm đá, cục sưng trêи trán Phương Nhạc Cảnh cũng tan đi một ít, nhưng vẫn đỏ rực một mảng lớn, nhìn rất rõ ràng.
“Sáng mai sẽ hết.” Nghiêm Khải lại gần thổi thổi. “Có đau không?”
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.
Nghiêm Khải lau khô tay rồi ôm cậu vào lòng. “May mắn còn chưa công khai quan hệ của chúng ta, em cũng không cần ra ngoài làm việc, nếu không lúc đám phóng viên e sợ thiên hạ không loạn nhìn thấy, không biết sẽ viết thành cái dạng gì.”
Phương Nhạc Cảnh đỏ mặt hồng tai… Cảm giác vừa rồi thật doạ người!
Nghiêm Khải vươn tay tắt đèn đầu giường, giọng điệu rất dịu dàng. “Ngủ ngon.”
Hồi lâu sau, Phương Nhạc Cảnh mới nhỏ giọng đáp lại anh một câu. “Ngủ ngon.”
Nghiêm Khải cười khẽ, cúi đầu hôn hôn tóc cậu.
Lại qua vài ngày, Phương Nhạc Cảnh kéo vali, một mình đến Anh thăm cha mẹ. Đối với việc tách ra trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ, giám đốc Nghiêm đương nhiên cũng không ngoại lệ! Cho nên Bạch Dực vào một bữa trưa nào đó, nhịn không được hỏi. “Có phải gần đây anh đang có tâm sự không?”
“Không có.” Nghiêm Khải lắc đầu. “Chỉ là có chút mệt.”
“Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc công ty cũng không quá bận.” Bạch Dực nói.
Nghiêm Khải buông ly nước. “Được, ngày mai tôi sẽ nghỉ.”
Bạch Dực:…
Đợi đã, vừa rồi hắn chỉ tiện mồm khách sáo một chút thôi mà!!
Cái gì gọi là ngày mai liền nghỉ?!
Nhìn Bạch Dực trợn mắt há hốc mồm, Nghiêm Khải nói. “Có ý kiến?”
Bạch Dực lập tức nói. “Có rất nhiều.”
Nghiêm Khải đưa cho hắn một chén canh. “Muốn được an ủi không?”
Bạch Dực rơi lệ đầy mặt. “Anh chỉ thuận miệng nói thôi, đúng không?” Nếu bảo nghỉ là nghỉ thì cũng quá tuỳ tiện rồi, lỡ như gặp lúc bác trai đến kiểm tra, tôi nhất định sẽ không giúp anh kiếm cớ đâu!
“Ừm.” Nghiêm Khải lắc lắc chén nước. “Tôi đúng là thuận miệng nói một câu.”
…
Bạch Dực cảm giác bản thân rất muốn lật bàn rít gào.
Loại đùa giỡn này đừng có nói bậy được không, còn có thể tuỳ hứng hơn được không hả!
Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn dòng xe cộ nườm nượp ngoài cửa sổ, cảm giác có chút muốn thở dài.
Nếu có khả năng, anh thật sự rất muốn để bản thân nghỉ ngơi một chút.
Mà tại nước Anh bên kia đại dương, Phương Nhạc Cảnh trải qua một tuần rỗi rãi, rốt cuộc cảm giác có chút… nản. Vì thế cậu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, có nên xem thử có việc gì làm hay không.
“Phục vụ cà phê?” Sau khi nhận được điện thoại của cậu, Nghiêm Khải có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, nhàn rỗi quá cũng chán mà.” Phương Nhạc Cảnh vừa ngủ trưa dậy, đang nằm sấp trêи giường lật báo. “Sắp hỏng mất rồi.”
“Cho nên em muốn đến làm việc ở quán cà phê?” Nghiêm Khải hiển nhiên không tán thành.
“Là quán của dì em, em chỉ đến giúp đỡ một chút, visa thăm người thân không thể làm thêm.”
Nghiêm Khải thẳng thắn. “Anh không nghĩ rằng đó là ý tốt.”
Phương Nhạc Cảnh kháng nghị, thời gian chỉ hơn một tháng, không thể có yêu cầu cao, ngân hàng cũng sẽ không nguyện ý muốn tuyển em.
“Nếu em cảm thấy quá nhàn rỗi, vậy thì đi học đi?” Nghiêm Khải đề nghị.
“Học cái gì?” Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy.
“Xem như là du học ngắn hạn, công ty sẽ liên hệ giúp em.” Nghiêm Khải nói. “Học về lịch sử điện ảnh và cách diễn xuất, hẳn cũng sẽ không quá nhàm chán, còn ý nghĩa hơn so với pha cà phê.”
“Cũng được.” Phương Nhạc Cảnh đáp ứng.
“Ngày mai anh sẽ sắp xếp.” Nghiêm Khải tùy tay kéo rèm lên. “Xong việc công, giờ nói việc riêng?”
“Việc riêng gì?” Phương Nhạc Cảnh ôm gối đầu.
“Có nhớ anh không?” Nghiêm Khải tựa vào đầu giường, khóe miệng có ý cười.
“Một chút.” Phương Nhạc Cảnh nằm ngang giường. “Sắp tới anh sẽ qua đây sao?”
“Gần đây công ty có chút bận rộn, có thể sẽ chậm trễ vài ngày.” Nghiêm Khải nói. “Anh sẽ cố gắng.”
“Nhạc Nhạc.” Mẹ Phương ở dưới lầu gọi. “Có khách tìm con kìa!”
“Vâng!” Phương Nhạc Cảnh lớn tiếng đáp một câu, sau đó bảo Nghiêm Khải đi ngủ một giấc, bản thân liền đi dép lê xuống lầu.
“Nhạc Nhạc!” Thẩm Hàm vui vui vẻ vẻ nhào tới.
“Sao hôm nay đã tới rồi?” Phương Nhạc Cảnh vừa bất ngờ vừa vui vẻ. “Không phải ngày mai mới đến sao, tớ còn định đi đón hai người.”
“Công việc kết thúc sớm, nên tớ đổi vé máy bay!” Thẩm Hàm nói. “Chúng tớ ở khách sạn đối diện khu phố này, đi khoảng mười phút.”
“Đến đây ăn một chút nào.” Mẹ Phương bưng trà bánh đi ra.
“Cám ơn bác.” Dương tiên sinh rất là nho nhã lễ độ.
“Cám ơn dì nha.” Bộ dáng Thẩm Hàm vốn rất đáng yêu, sau khi cởi áo lông là một chiếc áo pull màu nâu nho nhỏ, cánh tay trắng trẻo, vừa thấy đã biết mềm nhuyễn vô cùng!
Vì thế tánh cưng thứ đáng yêu của mẹ Phương lập tức bị đánh trúng chuẩn xác không trật tí nào, tình mẹ lan tràn hơn bao giờ hết, rất muốn ôm lấy xoa bóp!
Con trai nhà người ta, quả thật rất đáng yêu!
Trong phòng khách rất ấm áp, bữa trà chiều tình yêu của mẹ Phương cũng rất ngon lành, ngồi trước cửa sổ thuỷ tinh còn có thể nhìn thấy tuyết trắng bên ngoài. Thẩm Hàm thoải mái đến mức từng lỗ chân lông đều nở ra, rất muốn ở lại nơi này ba năm năm năm.
“Cậu còn giảm béo không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không có!” Nhắc tới đề tài này, Thẩm Hàm lập tức phấn khởi. “Dương Hi nói tớ có thể tự do ăn uống một tuần!” Chuyện này quả thật sung sướиɠ.
Phương Nhạc Cảnh bỏ thêm mật ong vào hồng trà cho cậu. “Vậy buổi tối tớ mang cậu đi ăn tiệc lớn.”
“Được!” Thẩm Hàm nhẹ giọng hoan hô, ánh mắt sáng long lanh.
Dương Hi tùy tay lật tạp chí, nghe hai người líu ríu một bên, khó có được lúc thả lỏng thanh bình.
Thời điểm hơn năm giờ, Phương Nhạc Cảnh lên lầu thay quần áo, Thẩm Hàm ăn luôn cái cookie cuối cùng, sau đó xoa bóp cánh tay. “Hẳn sẽ không mập thêm bao nhiêu thịt đâu ha?” Hi vọng nhỏ nhoi thật sự đơn thuần và tốt đẹp.
Dương Hi cười cười. “Ừ.”
“Anh làm sao vậy?” Thẩm Hàm nhíu mày. “Sắc mặt tái như vậy.”
Dương Hi lắc đầu. “Không có việc gì, dạ dày có chút không thoải mái.”
“Sao lại không nói sớm.” Thẩm Hàm nhanh chóng thò tay, thử độ ấm trêи trán hắn.
Dương Hi có chút bó tay. “Dạ dày đau và phát sốt là hai việc khác nhau.”
“Tôi biết, nhưng lỡ như dạ dày cảm lạnh thì sao?” Thẩm Hàm tiếp tục hỏi. “Là ăn phải thứ gì sao?”
“Có lẽ vậy, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn.” Dương Hi nói. “Đừng lo lắng.”
“Vì sao bị bệnh lại không nói cho tôi biết?” Thẩm Hàm có chút sốt ruột. “Tôi đi hỏi dì thuốc dạ dày là được.”
Mẹ Phương đang bận rộn trong phòng bếp, sau khi nghe được cảm giác có chút ngoài ý muốn, bởi vì bà cảm giác Dương tiên sinh rất giống anh hùng siêu cấp trong phim điện ảnh, mạnh mẽ lại rất lạnh lùng, ngàn lần không nghĩ tới vậy mà cũng sinh bệnh! Vì thế nhanh chóng tìm thuốc đau dạ dày từ trong ngăn tủ, lại nấu một nồi cháo nhỏ.
“Anh phải nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau khi nhìn hắn uống thuốc, Thẩm Hàm nói. “Có lẽ vì thời gian trước đây mệt mỏi quá, cho nên mới đột nhiên không hợp khí hậu.”
“Ừ.” Dương Hi nói. “Đi ăn cơm với Nhạc Nhạc đi, lúc gần về thì gọi điện cho tôi, tôi tới đón cậu.”
“Anh đã vậy rồi, tôi còn đi ăn thế nào được.” Thẩm Hàm trượng nghĩa vô cùng, vỗ vỗ mặt hắn. “Chúng ta về khách sạn, anh ngủ một giấc sẽ khoẻ liền.”
Xúc cảm mềm mại trêи khuôn mặt, Dương Hi hơi hơi cứng người một chút.
“Hay là cứ nghỉ lại ở phòng cho khách đi.” Phương Nhạc Cảnh đề nghị.
“Không cần, Dương Hi không quen ngủ lại nhà người khác, nhà bạn tốt cũng không được.” Thẩm Hàm mặc áo lông vào. “Dù sao khách sạn cũng rất gần.”
“Cũng được.” Phương Nhạc Cảnh cầm cháo gạo đã được đóng gói từ phòng bếp ra, lái xe đưa hai người về khách sạn.
Thật ra Dương Hi cơ bản sẽ không bị bệnh, cũng không nghĩ tới mình đời này tự nhiên còn có thể không hợp khí hậu. Tuy rằng dạ dày đã đỡ đau hơn rất nhiều, toàn thân lại bắt đầu đau nhức mệt mỏi. Có lẽ thời gian trước đây thật sự cạn kiệt sức lực, mới có thể không thích ứng kịp với thời gian thần kinh được buông lỏng.
Thẩm Hàm ngồi ở bên giường xung phong nhận việc. “Tôi giúp anh lau người nha?”
Dương Hi chống người ngồi dậy. “Tôi tự mình làm.”
Thẩm Hàm ngăn chặn hắn. “Anh là bệnh nhân.”
Dương Hi đi dép lê, sắc mặt bình tĩnh nói. “Không có việc gì rồi.”
Thẩm Hàm tận tình khuyên bảo. “Bị bệnh cũng không phải việc gì xấu xí, có gì mà