Dịch: Ái Phiêu Diêu
“Trường Thọ! Huyền Nhã!”
“Trường Thọ ơi là Trường Thọ! Sao ngươi lại chạy đến nơi hung hiểm như thế này kia chứ!”
Lý Trường Thọ đứng trước hang động, nhìn hai thân ảnh từ trên mây đáp xuống, không nhịn được lộ ra nụ cười trên khuôn mặt.
Sư phụ nhà hắn vậy mà cũng mò được đến đây, xem như đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn rồi.
Mặc dù mắt thấy sư phụ lôi ra cây phất trần gia bảo thoạt nhìn giống như muốn quất vào cái mông thân ái của hắn một trận tử tế nhưng khi nhìn đến vẻ mặt kích động của sư phụ nhà mình, đáy lòng Lý Trường Thọ bỗng dâng lên một cỗ ấm áp.
Thế nên ở trước mặt trưởng bối nội môn, Lý Trường Thọ quyết giữ thể diện cho sư phụ nhà hắn bằng cách đứng yên không né tránh mặc cho sư phụ nhà mình vung phất trần quất đến hai lần cho hả giận.
Dù sao cũng có đả thương được hắn đâu mà lo.
Tửu Cửu và Tề Nguyên đạo lão cùng nhau từ trên đám mây đáp xuống. Vốn dĩ Tửu Cửu muốn chạy đến nhìn xem Lý Trường Thọ có bị thương gì hay không, nhưng nghĩ đến Tề Nguyên đạo trưởng cũng có mặt ở đây tốt xấu gì cũng là sư đồ nhà người ta quan tâm thăm hỏi lẫn nhau, người ngoài như nàng không tiện xen vào nên đành bấm bụng xông về phía Hữu Cầm Huyền Nhã.
Nhìn thấy sư phụ nhà mình hung hăng giơ phất trần quất tới, Lý Trường Thọ bày ra vẻ mặt nhăn nhó như trái mướp đắng, đau khổ nhắm mắt chịu trận nhưng phất trần chỉ nhẹ nhàng quất trên vai hắn như đang giúp hắn phủi bụi trên y phục, không mang theo tí ti lực đạo gì ráo.
Theo sau là tiếng la mắng càm ràm của Tề Nguyên đạo trưởng:
“Nói xem, tại sao ngươi lại chạy đến Bắc Châu hung hiểm này hả!
Nếu như không phải Linh Nga đánh thức vi sư, nếu như tìm đến đây cũng không thấy ngươi, vi sư thật sự cũng không biết phải đi đến đâu để thu thập hài cốt của ngươi mang về đó biết không hả.”
“Sư phụ bớt giận, là do đệ tử tự ý hành động mà không bẩm báo trước, mong sư phụ lượng thứ.”
Lý Trường Thọ quy củ cúi đầu trả lời nhưng dư quang nơi khóe mắt lại không chút quy củ liếc nhìn sang bên cạnh.
Tửu Cửu ôm lấy Hữu Cầm Huyền Nhã xoay nhẹ một vòng rồi cười rộ lên giống như một đứa trẻ. Khuôn mặt Hữu Cầm Huyền Nhã ửng đỏ vì ngượng, nàng luôn miệng gọi “sư thúc” nhưng không thể nào thoát khỏi ma trảo của Tửu Cửu.
Làn váy tung bay, suối tóc phiêu tán trong gió, vòng xoay người này trông cũng khá đẹp mắt đó chứ.
Quan trọng chính là, bất luận xét về độ khủng hay sự quyến rũ chết ruồi chập chờn ẩn hiện phía sau lớp áo khi hai cơ thể va chạm vào nhau, mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã cũng rất ưu tú nhưng rõ ràng cũng phải cam bái hạ phong trước Tửu Cửu sư thúc…
Khách quan mà nói thì Hữu Cầm Huyền Nhã vượt trội hơn về dung mạo cùng phong thái hoàn mỹ của con nhà quyền quý, đường cong lại còn không chê vào đâu được. Nếu đem so với Hữu Cầm Huyền Nhã thì vị sư thúc này của nàng có chút không đủ phân lượng, khuôn mặt cũng hơi tròn, phong thái của hai người có thể nói là khác nhau cả một trời một vực.
Lý Trường Thọ thoáng nhìn qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt, thành thành thật thật lắng nghe sư phụ nhà hắn đang thao thao bất tuyệt giáo huấn…
Tình huống vừa rồi chỉ đơn giản là do thói quen dựa vào gu thẩm mỹ của mình để tăm tia đánh giá mỹ nhân có từ kiếp trước, khi hắn vẫn còn là phần tử tinh anh trong xã hội.
Mà mấy cái nhận định như thế này bây giờ cũng không mang lại ý nghĩa thực tiễn gì cho lắm.
Ngược lại, lúc này ánh mắt của Lý Trường Thọ càng chăm chú dò xét nhất cử nhất động của vị đạo nhân cục mịch nào đó…
Tửu Ô xách theo lão đạo vừa bị đánh đến bất tỉnh nhân sự từ trên mây đáp xuống trước mặt đám người bọn hắn.
Thấy Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã tứ chi vẫn còn lành lặn không bị sứt mẻ thương tật, gương mặt của vị đạo nhân cục mịch cũng không có chút biểu hiện gì khác lạ. Lão nhẹ nhàng xoay cổ tay làm cho tên đạo sĩ đang bị xách trong tay lão ta toàn thân co giựt mấy lần, trong nháy mắt khí tức tản ra bay tán loạn trong không trung.
Nếu như Lý Trường Thọ không nhìn nhầm thì nguyên thần của tên đạo sĩ kia vừa mới trực tiếp bị đập nát…
Tửu Ô làm như một màn vừa rồi chưa từng xảy ra, đem thi thể của tên Nguyên Tiên lão đạo ném vào trong rừng rồi mỉm cười nhìn sang mấy sư đồ đang tụ tập quan tâm lo lắng thăm nom hỏi han tình hình của nhau phía bên này.
Đây chính là biểu hiện điển hình của kẻ hung hãn, giết người như giết kiến trong truyền thuyết.
Ngón tay Lý Trường Thọ giấu trong ống tay áo khẽ động, từ đáy lòng nổi lên từng mảng tin tức có liên quan đến vị đạo nhân cục mịch này mà thường ngày hắn nghe ngóng được, có thể tổng kết đơn giản như sau:
“Tửu Ô chính là ngũ sư huynh của sư thúc Tửu Cửu, là đệ tử chân truyền của đại lão Vong Tình thượng nhân Độ Tiên môn, nhập môn tu luyện đã hơn hai ngàn năm, tu vi đang ở mức Chân Tiên cảnh đỉnh phong, bán Thiên Tiên.
Người này tính tình như một lão ngoan đồng, thích mở miệng trêu ghẹo người khác nhưng trên thực tế là người đa mưu túc trí lại rất gan dạ, tuyệt đối trung thành với môn phái, thường xuyên được tông môn cắt cử ra ngoài xử lý công việc, có mối quan hệ giao hữu rất rộng với cả nội môn lẫn ngoại môn.
Sở trường: chưng cất rượu, luyện đan dược.
Nhược điểm: tạm thời chưa điều tra ra được.”
Lý Trường Thọ rất nhanh đã đưa ra được đối sách quan trọng. Nhân vật như thế này, bản thân hắn không cần dốc lòng đi theo vuốt đuôi ngựa để kết giao, chỉ cần thành thật làm tròn bổn phận đệ tử của Độ Tiên môn là đủ để qua cửa.
Ở bên này, ma trảo của Tửu Cửu cuối cùng cũng chịu buông tha cho Hữu Cầm Huyền Nhã. Nàng ngửa đầu nhìn trời xanh trong lòng đầy cảm khái, bà nó cuối cùng cũng bảo vệ được hơn phân nửa số tiền thưởng chứ ít ỏi gì cho cam.
Hữu Cầm Huyền Nhã lại nghe tiếng Tề Nguyên đạo trưởng vẫn còn đang tiếp tục giáo huấn Lý Trường Thọ:
“Ngươi nói coi, tu vi vỏn vẹn Hóa Thần cảnh đã vác xác chạy đến nơi này, ngươi không biết làm như vậy chính là cản trở người khác thực hiện nhiệm vụ hay sao hả?”
“Tề Nguyên sư thúc!”
Hữu Cầm Huyền Nhã nghiêm mặt lên tiếng nói: “Trường Thọ sư huynh vẫn chưa cản trở ai hết ạ, ngược lại đệ tử được huynh ấy không ít lần ra tay tương trợ…”
“Đúng vậy đó sư phụ, đệ tử quả thực không làm tảng đá cản trở người khác mà còn giúp được không ít việc đó.”
Lý Trường Thọ bình tĩnh đánh gãy câu chuyện của Hữu Cầm Huyền Nhã, trên khuôn mặt hắn còn lộ ra chút đắc ý, mỉm cười khoe khoang: “Sư phụ không biết đâu, thực ra đệ tử chính là muốn được đến nơi này để rèn luyện. Sư phụ nhìn xem, tu vi của đệ tử đã đột phá đến Phản Hư cảnh rồi đó.”
Dứt lời, Lý Trường Thọ lập tức lộ ra khí tức của bản thân, chính là Phản Hư cấp một.
Khí tức trên người hắn vẫn còn có chút bất ổn, hoàn toàn phù hợp với bộ dáng trầy vi tróc vảy của một người vừa mới đột phá cảnh giới.
Nghe hắn nói như vậy, Hữu Cầm Huyền Nhã cảm thấy bản thân có thêm vài phần mơ màng khó hiểu.
Sư huynh bị làm sao vậy…
Sao đột nhiên lại biến thành một người khác như thế này?
Trước kia trầm ổn bao nhiêu thì bây giờ đột nhiên quay quắt biến thành một kẻ có phần lỗ mãng xum xoe bấy nhiêu.
Lý Trường Thọ khẽ chớp mắt nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã làm cơ thể nàng hơi run lên, cũng lập tức nhớ tới lời căn dặn của Lý Trường Thọ lúc trước.
Nàng nhẹ mấp máy cái miệng nhỏ nhưng lại không biết mình nên nói gì cho đúng.
“Trường Thọ, con đột phá rồi?”
Tề Nguyên đạo trưởng như bị kích động, cẩn thận cảm nhận khí tức của Lý Trường Thọ, trên mặt lộ ra ý cười, hai mắt dường như còn lóe ra tinh
quang sáng rực.
Tề Nguyên đạo trưởng rất nhanh liền thu hồi ý cười lộ trên khuôn mặt, nghiêm mặt tiếp tục khiển trách: “Tu luyện cả trăm năm mới lĩnh hội Phản Hư cảnh, có gì đáng để tự hào lắm hay sao mà còn vênh váo đắc ý như vậy hả!
Ngươi nhìn Huyền Nhã mà xem!
Nàng là sư muội của ngươi mà bây giờ trình độ của người ta đã đạt Phản Hư cấp bốn rồi kia kìa!”
Lý Trường Thọ có chút bất đắc dĩ mỉm cười, bày ra vẻ mặt giống như vì bị sư phụ nhà mình giáo huấn mà sinh ra cảm giác buồn bực…
Trên thực tế thì chỉ có trời biết, đất biết và bản thân hắn biết, hắn đang nhịn cười muốn đau hết cả bụng.
“Tu luyện một trăm năm, đột phá được đến Phản Hư cảnh cũng đã rất tốt rồi, xem như cũng có tư chất thượng đẳng.” Tửu Ô đứng ở bên cạnh cười nói: “Tề Nguyên sư đệ không biết rồi, nhị sư huynh nhà ta mất đến hai trăm năm mới cảm ngộ được Phản Hư cảnh, sau đó hậu tích bộc phát, chỉ dùng thêm hai mươi năm đã độ kiếp thành tiên.
Chuyện tu hành đều do duyên phận quyết định, đệ cũng đừng nên giáo huấn đệ tử của mình quá nghiêm khắc.
Huyền Nhã, con có biết tung tích hiện giờ của Nguyên Thanh không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hữu Cầm Huyền Nhã bỗng trầm xuống, nàng lui về phía sau hai bước, trên lưng cõng đại kiếm quỳ một chân xuống nền đất, chắp tay, cuối đầu, bình tĩnh lên tiếng nói:
“Nguyên Thanh đã chết, hơn nữa còn chết trong tay đệ tử, xin sư bá trách phạt!”
Tửu Ô nhướn mày, cất tiếng hỏi: “Chính ngươi tự tay giết hắn?”
“Vâng ạ, bốn kiếm xuyên tim, phá tan nguyên thần của hắn.” Hữu Cầm Huyền Nhã cuối đầu trả lời, “Việc này đều do một tay đệ tử làm, không liên quan gì đến Trường Thọ sư huynh, sư huynh chỉ dùng độn thuật dẫn đệ tử chạy trốn để bảo toàn tính mạng.
Đệ tử cam tâm tình nguyện nhận lãnh toàn bộ trách phạt của tông môn!”
Tửu Ô cau mày trầm ngâm.
Tửu Cửu nhảy lên hai bước đến đứng bên cạnh Lý Trường Thọ. Nàng vốn dĩ định dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người Lý Trường Thọ nhưng mới thực hiện động tác huých chỏ được một nửa đã kịp thời dừng lại, cùi chỏ của nàng vẫn còn chưa chạm được đến cánh tay của Lý Trường Thọ đã nhanh chóng bị thu về.
“Này, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy?” Tửu Cửu nhỏ giọng hỏi.
Lý Trường Thọ chỉ lắc đầu, bảo trì sự im lặng mà không mở miệng lên tiếng trả lời.
Tửu Ô nghe vậy thì đưa mắt nhìn lại, ánh mắt của vị đạo nhân cục mịch chẳng khác gì hai mũi tên muốn đem Lý Trường Thọ làm hình nhân mà xuyên thủng.
Tửu Ô trầm giọng hỏi: “Trường Thọ sư điệt, ngươi không có lời gì để biện hộ giúp Huyền Nhã sao?”
“Đệ tử không biết tình hình cụ thể nên không dám phán đoán bừa bãi.” Lý Trường Thọ đáp lời, ánh mắt thản nhiên đối mặt với Tửu Ô.
“Xem ra ngươi cũng có chút trọng ổn.” Tửu Ô thở dài, “Kỳ thật, ta đã dò xét hồn phách của tên Tiên Nguyên lúc nãy, cũng biết đại khái về sự việc lần này.
Nguyên Thanh đã nảy sinh ý đồ xấu từ trước, lại đem cuộc chiến tranh quyền đoạt vị của thế tục vào Độ Tiên môn, đây chính là trọng tội không thể dung thứ được.
Huyền Nhã sư điệt thế nhưng lại ra tay sát hại đồng môn, phạm vào đại tội, bất luận là vì lý do gì cũng khó mà thoát tội…”
Tửu Cửu ngược lại rất tức giận, mắng sa sả: “Những quy củ chó má rách nát này không sửa lại được hay sao? Nguyên Thanh, hắn là người ra tay trước cơ mà? Huyền Nhã chỉ phản kích thôi!”
Hữu Cầm Huyền Nhã mím môi, không dám lên tiếng giải thích nhiều lời.
Lý Trường Thọ thấy thế liền giả bộ ho khan vài tiếng: “Tửu Ô sư bá, nếu không có việc gì nữa thì chúng ta rời khỏi đây trước, sau đó triệu tập mấy vị sư thúc, sư bá khác để cho Hữu Cầm sư muội giải thích rõ đầu đuôi ngọn nguồn của sự việc lần này một lượt.
Chỉ cần Hữu Cầm sư muội thành thật khai rõ, các vị trưởng lão nội môn có thể thông cảm mà giảm nhẹ hình phạt.”
Nửa câu sau Lý Trường Thọ nói chính là để cho Hữu Cầm Huyền Nhã nghe thấy. Hữu Cầm Huyền Nhã đưa mắt nhìn về phía Lý Trường Thọ, đáy mắt mang theo sự bất đắc dĩ lẫn chua xót.
Lý Trường Thọ than thầm trong bụng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười mang ngụ ý an ủi động viên rồi nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Coi như cho nàng ấy một sự cổ vũ về mặt tinh thần.
Tửu Ô lại lên tiếng nói: “Chúng ta làm theo lời của Trường Thọ sư điệt đi, việc cần làm hiện giờ là nhanh chóng tụ họp cùng với những người khác trước đã.”
Nói xong, Tửu Ô không nhịn được đưa tay lên gãi đầu, trong lòng suy tính phải làm như thế nào để Hữu Cầm Huyền Nhã thoát được sự trách phạt của tông môn.
Nhưng khi nghĩ đến việc sư phụ của Nguyên Thanh cũng đang có mặt ở đây, tránh không khỏi tình cảnh khó xử.
Vị đạo nhân cục mịch tạo ra một đám mây trắng để cho từng người trong nhóm bước lên, lại căn dặn Hữu Cầm Huyền Nhã theo sát bên mình, tạm thời trông chừng lẫn dò xét ý tứ.
Lý Trường Thọ đi theo bên cạnh sư phụ nhà mình, cả bọn cùng nhau đạp lên đám mây trắng rồi xếp bằng ngồi xuống trên đám mây.
Lúc này Tề Nguyên đạo lão như đổi sang diện mạo mới, tinh thần phấn chấn hẳn lên, lúc đến thì như cha chết mẹ chết, lúc về thì gió xuân phơi phới, đắc ý hả hê.
Cuối cùng cũng có ngày lão được làm sư phụ của một đồ đệ có cấp bậc tu vi Phản Hư cảnh rồi trời ơi…
Đám mây trắng kia còn chưa kịp bay lên, Tửu Ô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lão quay người nhìn về phía Lý Trường Thọ, cười nói: “Trường Thọ sư điệt?”
“Có đệ tử.”
Tửu Ô tỏ vẻ không có việc gì quan trọng, vu vơ hỏi: “Số tơ nhện của Trọng Đồng Tam Đầu nhện ở đây không thu gom về hay sao? Nó chính là bảo vật hiếm có khó tìm đó.”
Lý Trường Thọ vô cùng tự nhiên cười một tiếng rồi mới trả lời: “Để cho sư bá phải lo lắng rồi, số tơ này đã đem ra sử dụng rồi thì rất khó thu hồi lại ạ.
Đệ tử có nuôi mấy con Trọng Đồng Tam Đầu nhện này ở Tiểu Quỳnh phong. Nếu sư bá có hứng thú với mấy món đồ chơi này, khi trở về đệ tử sẽ đích thân mang đến hiếu kính sư bá một ổ.”
Tửu Ô nhíu mày nhìn Lý Trường Thọ: “Món đồ này sư bá sẽ không từ chối, tiểu gia hỏa ngươi xem ra rất có tiền đồ, về sau nên thân cận với bản sư bá nhiều hơn một chút biết không.”
“Đệ tử tuân mệnh!” Lý Trường Thọ nở nụ cười ôn hòa khiêm tốn đáp lời mà không nói gì thêm nữa.