Dịch: Đậu Đỏ
Biên: chưa biên
Hoàn hảo, sư phụ nhà mình không hề nghi ngờ gì cả, lại còn ân cần hỏi thăm chứng bệnh này của Lý Trường Thọ có từ khi nào. Ngay cả cổ tay Lý Trường Thọ cũng nắm chặt, kiểm tra kỹ càng một hồi.
Cũng may mắn là Tề Nguyên đạo trưởng chỉ là Quy Đạo cảnh cửu giai, khoảng cách thành Tiên còn cách một bước ngắn. Vậy nên, vào lúc lão dò xét, dễ dàng bị Lý Trường Thọ qua mặt, cũng coi như giúp Lý Trường Thọ hóa giải "nguy cơ nhỏ" này...
"Lục thức không ổn định, tâm khí đần độn", Tề Nguyên nghiêm nghị nhắc nhở, "Trường Thọ, sau khi trở về, ngươi hãy an tâm bế quan một thời gian, không thể đi lung tung ra ngoài. Vi sư cũng sẽ dặn dò Linh Nga, không để cho nàng ồn ào phiền nhiễu ngươi.
Tâm cảnh của ngươi xuất hiện chút vấn đề, nhưng cũng may là không nghiêm trọng lắm, tĩnh tu một thời gian là ổn."
Lý Trường Thọ trịnh trọng gật gật đầu: "Vâng, sư phụ."
Ở phía trước, Hữu Cầm Huyền Nhã có chút khẩn trương, nghe thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra; mà biểu lộ của nàng như vậy, tất cả đều lọt vào mắt đạo nhân lùn Tửu Ô.
"Có chút ý tứ!"
Đám lông mày vừa dày vừa ngắn của Tửu Ô nhấp nhô, vẻ mặt nhất thời đăm chiêu suy nghĩ...
Nghe Tề Nguyên đạo trưởng nói như vậy, Tửu Cửu cũng yên lòng, đứng dậy nhảy đến bên cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã, nhỏ giọng hỏi lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lý Trường Thọ liếc nhìn Nhiếp Hồn Châu nằm ở bên trong trữ vật pháp khí của mình. Bên trong đấy vẫn còn tàn hồn của mấy người chưa hoàn toàn tan đi, có thể tìm được rất nhiều mảnh vỡ ký ức ở trong đó.
Thế là hắn lặng lẽ thả ra một tia linh thức, cất Nhiếp Hồn Châu vào một góc xó xỉnh, dùng phù lục che lại.
Việc không liên quan đến mình, vạn sự đại cát.
Thực lực của Tửu Ô mạnh hơn Tửu Cửu rất nhiều, nhưng ở bên trong Bắc Châu cũng không dám phi hành hết tốc lực;
Vị đạo nhân lùn này có chút cẩn thận, trên đường đi không hề nói một lời nào, ánh mắt nhạy bén luôn luôn quét khắp nơi.
- - Điểm này khiến cho Lý Trường Thọ rất có hảo cảm.
Cuối cùng, cả đoạn đường bình an vô sự rời khỏi Bắc Câu Lô Châu.
Ra khỏi vùng đất bị chướng khí bao trùm, Tửu Ô mang theo cả bọn bay khoảng trăm dặm về phía nam, tìm một ngọn núi hoang, rồi truyền tin cho mấy vị đồng môn đến đây tụ họp.
Đợi khoảng nửa canh giờ sau, Vương Kỳ sư phụ mang theo Vương Kỳ, Lưu Nhạn Nhi chạy đến đầu tiên;
Phải đợi hơn hai canh giờ sau thì Khương Kinh San - sư phụ của Hữu Cầm Huyền Nhã, Lâm Thích - sư phụ của Nguyên Thanh, cùng sư phụ của Lưu Nhạn Nhi mới đến nơi đây.
Khương Kinh San được coi như là Tiên tử "khuôn mẫu tiêu chuẩn", gương mặt mỹ lệ, thanh khí vờn quanh, thắt tóc mây, mang váy tiên, cả người mười phần Tiên khí, không dính chút bụi trần nhân gian.
"Tiểu Nhã"
Nhìn ái đồ của mình ngồi quỳ chân trên mặt đất, cả người băng bó vết thương, váy dài tràn đầy vết máu, thần sắc tiều tụy như trở thành một người khác. Vẻ mặt Khương Kinh San lộ vẻ buồn bã, bước nhanh tới trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã, ôm nàng vào trong ngực.
"Sư phụ..."
"Sư phụ ở đây, sư phụ ở đây!"
Là do sư phụ nhất thời hồ đồ, mới đáp ứng lời cầu khẩn của tặc tử Nguyên Thanh kia, để ngươi đến đây lịch luyện tìm kiếm Yếm Hỏa Minh Tâm thảo gì đấy, đều là lỗi của sư phụ!"
Vành mắt Hữu Cầm Huyền Nhã hơi hơi đỏ lên, rồi nhẹ nhàng hít vào một hơi, ổn định tâm tình, thấp giọng nói: "Đệ tử vô dụng, đã khiến sư phụ lo lắng."
Lâm Thích đạo trưởng cũng đã nhận được tin Nguyên Thanh bỏ mình, gã vẫn chưa nổi giận, nhìn sư đồ Hữu Cầm Huyền Nhã đang ngồi quỳ chân ở kia, trầm giọng hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc chia nhau ra tìm kiếm, bọn họ cũng mang theo một tên Nguyên Tiên đồng bọn với Nguyên Thanh Vũ Văn Lăng, lúc này tên Nguyên Tiên kia cũng là bị bọn họ tiện tay xử lý, hỏi đại khái chuyện lúc trước.
Tửu Ô nói: "Lâm Thích sư đệ bình tĩnh chớ vội, để Huyền Nhã trước hết kể toàn bộ sự tình một lần đi.
Huyền Nhã, ngươi cố gắng nói kỹ càng một chút, không được giấu giếm bất kỳ điều gì!"
Khương Kinh San vội nói: "Tiểu Nhã ngươi cứ việc kể hết ra, vạn sự đã có sư phụ thay ngươi làm chủ!"
"Đệ tử tuân mệnh", ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn về phía Lý Trường Thọ, tâm tình đang có chút không ổn bỗng dưng an tĩnh lại.
Nàng thở dài một hơi, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại từ lúc năm người đệ tử bọn họ vừa chia nhau ra hành động, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, kể lại toàn bộ.
Nói từ buổi chiều đến hoàng hôn, từ hoàng hôn cho đến khi bầu trời đầy sao;
"Này độc tỷ, sao không nói từ lúc khai thiên tích địa luôn đi?"
Đáy lòng Lý Trường Thọ chọc ngoáy một câu, lặng lẽ đi đến một chỗ xa hơn ngồi đả tọa điều tức, cũng đã nghe được đại khái những gì mà Hữu Cầm Huyền Nhã trải qua...
Sau khi Tửu Cửu bị vây khốn, Nguyên Thanh vẫn chưa đánh lén Hữu Cầm Huyền Nhã ngay lập tức, mà là trước tiên đưa tới một đám ác tặc tập sát hai người, rồi nghĩ ra trò làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Kết quả, "Mỹ nhân" Hữu Cầm Huyền Nhã mạnh hơn "Anh hùng" Nguyên Thanh này không ít, khiến tình cảnh Nguyên Thanh cực kỳ xấu hổ;
Sau đó Nguyên Thanh lại sửa lại sách lược, để cho đồng bọn không ngừng tạo áp lực lên hai người, tạo ra khung cảnh không lối thoát dành cho cả hai, sau đó thừa cơ biểu đạt tâm ý với Hữu Cầm Huyền Nhã.
Nhưng mà Hữu Cầm Huyền Nhã khi đối mặt với tuyệt cảnh, vẫn như xưa, cực kỳ dứt khoát cự tuyệt lời tỏ tình của Nguyên Thanh "Cùng chết cùng chôn, cùng sang thế giới bên kia"...
Mấy chiêu mềm dẻo liên tiếp thất sách, cuối cùng Nguyên Thanh thẹn quá hoá giận. Gã lật mặt muốn dùng độc tình khống chế Hữu Cầm Huyền Nhã, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã lại tìm được cơ hội dùng na di bảo phù chạy trốn, vừa vặn gặp Lý Trường Thọ, được Lý Trường Thọ cứu lần thứ nhất...
Sau khi thương thế khôi phục, Hữu Cầm Huyền Nhã định theo đường vòng trở lại Loạn Chướng bảo lâm. Nhưng đi mấy ngày, thì phát hiện mình không cẩn thận lạc đường, lại không may bị đám người Nguyên Thanh phát hiện tung tích, đành phải đại chiến một trận;
Lần này, lại là Lý Trường Thọ kịp thời đi ngang qua.
Nhờ vào chỉ điểm của Lý Trường Thọ, Hữu Cầm Huyền Nhã đã dẫn đám người kia tới cạnh sào huyệt của một con độc vật lợi hại, cuối cùng khiến đám người kia bị độc vật hạ độc chết, còn Hữu Cầm Huyền Nhã thì tự tay giết chết Nguyên Thanh.
Lúc nghe được những lời này từ miệng Hữu Cầm Huyền Nhã, Lý Trường Thọ cũng nhịn không được cảm khái một câu:
"Cái tên Nguyên Thanh này, nhiều cơ hội như vậy, tại mình mà không dùng được."
Cảm thấy không đáng cho mấy tên Vũ Văn Lăng, thủ hạ của Nguyên Thanh.
Đợi Hữu Cầm Huyền Nhã nói xong những chuyện đã trải qua, từng ánh mắt nhìn lên người Lý Trường Thọ.
Khương Kinh San tự mình dẫn theo Cầm Huyền Nhã tới, sư đồ hai người trịnh trọng vái chào nói lời cảm tạ với Lý Trường Thọ, cũng nói thêm là sau khi về môn phái sẽ có thâm tạ, Lý Trường Thọ thì có chút "cẩn thận" liên tục nói không cần.
Sợ Lý Trường Thọ nói lung tung, Tề Nguyên đạo trưởng kịp thời chạy đến, mặt mày hớn hở tiếp nhận lời cảm ơn này.
Giữa sân, lúc này chỉ có Lâm Thích sư phụ của Nguyên Thanh là cực kỳ lúng túng.
"Haiz ", Lâm Thích thở dài, "Là do bần đạo không có mắt thu đồ đệ, sau khi về núi
sẽ lập tức đi lãnh phạt."
Tửu Ô nói: "Tên Nguyên Thanh kia trù mưu rất sâu, lúc nhập môn vốn là tâm thuật bất chính, sư đệ ngươi cũng là tại vì lần trước khai sơn đại điển lại trực tiếp thu đồ đệ, chuyện này không trách sư đệ ngươi được."
Thần sắc Lâm Thích ảm đạm lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Dù Nguyên Thanh làm chuyện ác, nhưng chung quy vẫn là đệ tử của Lâm Thích, vị đạo trưởng lúc này cũng có chút thương tâm, từng người trong đám người lần lượt khuyên bảo vài câu.
Chuyện Hữu Cầm Huyền Nhã giết Nguyên Thanh, mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã chiếm cả tình lẫn lý, nhưng vẫn là tội giết sư huynh đồng môn, nên dựa vào môn quy vẫn phải chịu trừng phạt.
Tất nhiên, mức độ trừng phạt cũng cực kỳ nhỏ bé, chỉ phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm mấy năm.
Tửu Ô cũng động viên Lý Trường Thọ vài câu, rồi nói sau khi về núi, trong môn nhất định sẽ có khen thưởng cho Lý Trường Thọ, phần thưởng cho Lý Trường Thọ tuyệt sẽ không keo kiệt.
Nhóm bọn họ vậy mà không cùng nhau trở về Độ Tiên môn, Tề Nguyên mang theo Lý Trường Thọ, Lưu Nhạn Nhi, Vương Kỳ cùng với sư phụ của hai người này, chạy chậm rãi ở phía sau.
Còn những người còn lại chạy với tốc độ cao nhất chạy về Độ Tiên môn, người thỉnh tội, người chịu tội.
Bọn họ sở dĩ gấp gáp như vậy, là do Khương Kinh San thúc giục.
Vị sư phụ của Hữu Cầm Huyền Nhã này cũng không phải là nhân vật đơn giản, nàng thân là đệ tử của Chưởng môn, có địa vị khá cao ở trong môn, tu vi hoàn mỹ, pháp bảo rất nhiều, lại còn có một vị đạo lữ cực kỳ tôn trọng thương yêu nàng, đó cũng là một vị cao thủ Thiên Tiên cảnh.
Chuyện ở Bắc châu dù đã hạ màn, nhưng Khương Kinh San làm sao có thể để cho đệ tử của mình vô cớ chịu những ủy khuất này?
Trước khi lên đường, Khương Kinh San đã truyền tin thẳng cho đạo lữ nhà mình, để cho gã tìm mấy vị đồng môn nhàn rỗi. Chờ nàng sau khi về núi, lập tức chạy tới Nam châu, nhất định phải nhổ tận gốc thế lực thế tục đứng phía sau Nguyên Thanh kia, không để lại hậu hoạn!
Một đường trở về núi, gió êm sóng lặng, không có chút gợn sóng nào.
Chỉ là, lúc Lý Trường Thọ nghe được giọng nói tràn đầy nhu tình của Lưu Nhạn Nhi la lên "Kỳ kỳ sư đệ", chung quy vẫn không chịu được rùng mình...
Khụ, văn hóa khác biệt, văn hóa khác biệt.
...
Ban đêm ở Tiểu Quỳnh phong thật yên lặng. Một đám mây trắng đứng ở giữa không trung, Lý Trường Thọ từ trên cao hạ xuống, Tề Nguyên đạo trưởng thì mặt mày hớn hở, giẫm lên mây bay về phía ngọn núi khác.
- - Sư phụ vừa rồi nhận được lời mời từ sư phụ của Lưu Nhạn Nhi, đi qua tụ họp uống vài chén rượu, ăn vài món ăn.
Xuyên qua đại trận do chính tay mình bố trí ngăn cách, dẫm lên bãi cỏ quen thuộc, Lý Trường Thọ tràn đầy thoải mái thở ra một hơi.
An ổn.
"Sư huynh!"
Bên cạnh truyền đến tiếng hô hoán vui vẻ, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, lại thấy nhà cỏ của sư muội có hào quang màu xanh lập loè xung quanh.
Tiểu trận pháp ngăn cách toà nhà khỏi sự dò xét từ bên ngoài dần dần mở ra một khe hở, thanh âm là từ bên trong khe hở này truyền tới...
Lại nghe tiếng nước chảy ào ào vang lên không ngừng, Linh Nga ở đằng kia vui vẻ la lên một trận: "Sư huynh ngươi trở về!
Ngươi bị thương sao! Lúc trước đã xảy ra chuyện gì! Tại sao lại về muộn như vậy!"
Chưa dứt lời, một bóng người uyển chuyển xinh đẹp vọt ra từ bên trong nhà cỏ, toàn thân nàng trên dưới chỉ bọc một lớp khăn mỏng, dáng vẻ yểu điệu hết sức mê người, tóc dài ướt sũng, da thịt vô cùng mịn màng thỉnh thoảng chảy xuống một vài giọt nước.
Nàng cũng không để ý những chuyện này, vừa nhìn thấy Lý Trường Thọ đã vui vẻ nhảy dựng lên.
Nàng vừa mới bước vào thùng gỗ không lâu, vừa mới tắm rửa được một lát đã chạy vội ra, không biết có phải do tắm nước vào mắt hay sao, mà bên trong đôi mắt hạnh nhân của nàng đột nhiên dâng lên một tầng nước, giang hai cánh tay lao tới.
Bản năng Lý Trường Thọ muốn tránh đi, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Linh Nga tràn đầy uỷ khuất, đáy lòng buông tiếng thở dài, chắp tay đứng ngay tại chỗ, mặc cho sư muội đâm đầu vào ngực mình.
"Sư huynh thối nhà ngươi làm ta sợ muốn chết!
Một mực không trở về, ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì!"
Tiếng la hét của Linh Nga không cầm được mang theo một chút nức nở, lại thoáng có chút nghẹn ngào; nhưng lúc nàng đang muốn khóc nấc lên, thì một bàn tay lớn nhẹ nhàng khẽ xoa đầu nàng.
"Sư huynh..."
Linh Nga ngửa đầu nhìn, trong mắt có ánh sáng chớp động, miệng nhỏ nhắn cũng không nhịn được phụng phịu.
Lý Trường Thọ đột nhiên nói: "Đúng rồi, sư phụ người..."
"A!"
Linh Nga lập tức kịp phản ứng, còn tưởng rằng sư phụ và sư huynh cùng nhau trở về, vội vàng xoay người, khẽ vèo một tiếng, với khí thế sét đánh xông thẳng vào trong nhà cỏ, bọc lấy chăn chui vào thùng gỗ lớn, trốn ở trong nước không dám ló đầu.
- - Trước đó bộ dáng như vậy bị sư huynh nhìn thấy tự nhiên không có việc gì, nhưng làm sao có thể để cho nam tử ngoài sư huynh mình ra nhìn thấy!
Sư phụ cũng không được!
Linh Nga đưa linh thức dò xét ở phía ngoài, tràn đầy nghi hoặc đưa đầu chui lên mặt nước...
Tiếng nói của Lý Trường Thọ từ ngoài nhẹ nhàng vọng tới: "Sư phụ, người đi tới ngọn núi khác dự tiệc.
Ta trước tiên nghỉ ngơi một lát, giờ Dần lại tới tìm ngươi hỏi chuyện lịch luyện lần này."
Nói xong, thuận tay mở lại trận pháp quanh nhà cỏ cho nàng, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng trở về ốc xá của mình.
Trong thùng gỗ, Linh Nga cúi đầu nhìn khăn mỏng đang bọc trên người mình, khuôn mặt dần dần trở nên đỏ bừng.
"Sư huynh thối..."
Nàng phồng miệng nói thầm một câu, đầu chậm rãi chìm xuống dưới, để lại một mặt nước bong bóng khí nổi lên.