Đại sảnh khu nhà cũ của Vân Môn, tất cả thế lực võ cổ giả lớn nhỏ tổng cộng hai, ba mươi người, sau khi đợi một tiếng cuối cùng có người lên tiếng nói: "Dương môn chủ kiêu ngạo thật, để cho đám người bọn tôi chờ như vậy, thật sự coi mình là nhân vật lớn sao?"
Người nói chuyện là tông chủ của Mật Tông Tự, cũng là lão lạt ma năm đó có thù oán với Dương Bách Xuyên.
"Đúng đấy, mấy năm qua mọi người làm trâu làm ngựa cho Vân Môn, không nói có bao nhiêu công lao thì cũng có khổ lao chứ. Dương Bách Xuyên cũng kiêu ngạo quá rồi, cứ để chúng ta chờ như vậy hay sao?" Đại trưởng lão của Miêu Trại nói.
Advertisement
Ngay sau đó một bà lão của Thiên Cương Sơn cũng phàn nàn theo, bảy tám thế lực phía sau không có ai không tỏ vẻ phẫn nộ.
Lúc này Viên Tiểu Lôi đã là chưởng giáo trẻ tuổi tuổi trẻ tài cao của Võ Đang đứng dậy, giận dữ nói: "Láo xược, thái tổ sư của tôi là nhân vật cỡ nào, các người há có thể bàn tán đánh giá? Các người tự hỏi trong lòng đi, mấy năm nay nếu không có Vân Môn, không có thái sư tổ Dương Bách Xuyên của ta thì các người có thể có tu vi Kim Đan hôm nay sao?
Tông môn của các người có thể từ thời đại võ cổ thay đổi, thăng cấp thành thời đại tu chân hay sao? Các người có tư cách gì nói sau lưng thái sư tổ của tôi? Đừng nói chờ một tiếng, cho dù chờ cả ngày thì sao? Chẳng lẽ thái sư tổ của bọn tôi không đáng để các người chờ hả?"
Advertisement
Viên Tiểu Lôi tính ra là một nửa đệ tử của Dương Bách Xuyên, cộng thêm Võ Đang vốn thân thiết với Vân Môn, không thể nào nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị người ta nói này nói nọ.
Xem như lên cơn điên, hôm nay Viên Tiểu Lôi và mấy lão già ở đây đều đã vượt qua thiên kiếp Kim Đan, nhưng hiển nhiên thực lực của Viên Tiểu Lôi hơn xa bọn họ. Vì được Dương Bách Xuyên chiếu cố nên bí điển vân vân mà Viên Tiểu Lôi nắm giữ nhiều hơn bất kỳ kẻ nào ở đây
Nói tới nói lui tất nhiên cũng phải lẽ, có sức mạnh cũng có thực lực.
Nguyên Tuyệt sư thái của Nga Mi cũng lên tiếng ủng hộ Viên Tiểu Lôi: "Không sai, Viên chưởng giáo nói không sai chút nào, giới võ cổ chúng ta nên biết ơn Vân Môn và Dương môn chủ, không có Vân Môn và Dương môn chủ thì các vị ngồi đây có thể đạt được thành tựu như hôm nay sao? Làm người thì phải biết cảm ơn mới đúng."
Năm đó từ khi Nguyên Tuyệt bị Dương Bách Xuyên răn dạy thì trong lòng nảy sinh sợ hãi với anh, sau này Dương Bách Xuyên thấy ngộ tính của Nguyên Tuyệt không tệ, cộng thêm Nguyên Tuyệt xuất thân Nga Mi, nể mặt Mai Thi Dĩnh nên anh đặc biệt khai ân với Nguyên Tuyệt, để bà ta tiến vào Động Thiên của Vân Môn tu luyện, giúp Nguyên Tuyệt đột phá tu vi, vượt qua thiên kiếp Kim Đan. Về chuyện này trong lòng Nguyên Tuyệt rất biết ơn.
Mà mấy người Thanh Hư Tử của Côn Luân và phương trượng của Thiếu Lâm thì ngồi tại chỗ bất động như núi, nhắm mắt dưỡng thần, không lên tiếng một câu.
Lão Lạt Ma của Mật Tông lập tức cười lạnh nói: "Đừng nói dễ nghe như vậy, thời thế hiện nay, cho dù không có Dương Bách Xuyên cậu ta thì cuối cùng thời đại tu chân cũng sẽ tới. Lão tăng không tin các người không biết Sơn Hải Giới đã có sứ giả tới?"
Đại trưởng lão Miêu Trại cũng vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, đừng tưởng rằng lão phu không biết, nghe nói năm đó Dương Bách Xuyên từ Sơn Hải Giới trở về đã mất hết tu vi, chỉ được xem là một tên phế nhân. Năm đó có thể thi triển thần tích gì gì đó, làm ra một cái Động Thiên của Vân Môn hoàn toàn là do hưởng ké ánh sáng của pháp bảo, chỉ là khi đó mọi người không biết mà thôi.
Bây giờ... Ha ha, thông đạo Sơn Hải Giới đã mở, có rất nhiều đại năng của Sơn Hải Giới đã tới Trái Đất, nhưng vị thượng sử này mới thật sự là đại
thần thông, có đám người bọn họ tới, chẳng lẽ Trái Đất muốn mở ra thời đại tu chân khó lắm hay sao?
Dương Bách Xuyên có tài đức gì khiến toàn bộ giới võ cổ chúng ta nghe lời? Buồn cười!"
Những lời này khiến Viên Tiểu Lôi giận tím mặt, cậu ta lập tức muốn ra tay với đám vô ơn này, có điều lúc này một giọng nói vô cùng bình tĩnh vang lên trong đại sảnh: "Tiểu Lôi, đừng tức giận."
Đây chính là giọng nói của Dương Bách Xuyên, anh lập tức lại lạnh giọng nói: "Chư vị chưởng giáo đại môn chủ đến quảng trường Vân Môn cả đi, để một phế nhân không hề có tu vi là ta mời các người xem trò vui, ha ha!"
Chưa thấy người mà giọng nói đã truyền vào tai mọi người, chẳng phải là giọng của Dương Bách Xuyên hay sao?
Đại trưởng lão Miêu Trại vừa rồi mới nói sau lưng Dương Bách Xuyên hơi hồi hộp trong lòng. Ông ta nghe đồn từ trong miệng của đệ tử Vân Môn là Dương Bách Xuyên đã mất hết tu vi, bây giờ không thấy người nhưng giọng nói đã truyền khắp cả đại sảnh, đây là chuyện một người không có tu vi có thể làm được ư?
Không riêng gì đại trưởng lão của Miêu Trại, sắc mặt mấy người Mật Tông và Thiên Cương Sơn oán trách Dương Bách Xuyên lúc nãy thoáng cái trắng bệch.
Giọng nói của tên họ Dương nào đó quả thực lạnh như hầm băng.
Ngẫm lại sự hùng mạnh của Vân Môn trong mấy năm nay, không nói Dương Bách Xuyên có tu vi trong người hay không, chỉ riêng số lượng đệ tử vượt qua thiên kiếp Kim Đan của Vân Môn trong sáu, bảy năm nay cũng không phải bất kỳ một thế lực tông môn nào có thể đối phó được. Thậm chí không chút khoa trương khi nói rằng toàn bộ giới võ cổ cộng lại cũng không phải đối thủ của một mình Vân Môn.
Có điều có vài người lại không nghĩ như vậy, thí dụ như mấy người Miêu Trại và Mật Tông, bởi vì bọn họ nghĩ tới nhân vật sau lưng, cho rằng sứ giả sau lưng bọn họ mới thật sự là người tu vi Thông Huyền, Dương Bách Xuyên chẳng là cái thá gì.
Sau khi trong đại sảnh nghe thấy giọng nói của Dương Bách Xuyên, mấy lão già Côn Luân và Thiếu Lâm cuối cùng cũng mở mắt, cả đám nhìn nhau, ánh mắt khác nhau, trong lòng đều có tính toán nhỏ nhặt của mình.
Khưu Vân chiêu đãi những người này khóe môi nhếch lên cười khinh, âm thầm nói: "Nhất định hôm nay đám vô ơn này tới đây không xem hoàng lịch rồi, quả thật trước kia tu vi của tiên sinh nhà mình chưa khôi phục, nhưng mấy ngày trước đã khôi phục xong, hơn nữa là Thông Huyền chân chính."
Khưu Vân dõi theo những người này rời khỏi đại sảnh, trong lòng tính toán, chuyện tiên sinh mất hết tu vi là cấm kỵ trong Vân Môn, bây giờ xem ra đám võ cổ giả này biết được nhất định là do có vài đệ tử trong Vân Môn xảy ra vấn đề, phải tìm đại tổng quản Trần Thất Tiên và viện chủ đã tiếp quản viện Hình Phạt Lý Đại Nghị để tâm sự mới được.
Ở Vân Môn, ngoại trừ người thân và phụ nữ của Dương Bách Xuyên, chị em Lục Tuyết Hi là đại hộ pháp được Vân Môn công nhận, Trần Thất Tiên là đại tổng quản bên ngoài, Lý Đại Nghị quản lý viện Hình Phạt của Vân Môn, Ngô Mặc Thu là cái bóng của Dương Bách Xuyên.