Nghĩ đến đây, lập tức bay về phía loài chim bay, hắn chuẩn bị hỏi chim thanh uyên tung tích của tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ, năm đó chim thanh uyên cũng là một trong các yêu tu nghênh đón tiểu phượng hoàng.
Chắc chắn chim thanh uyên này biết tung tích của tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ.
Trong nháy mắt, chim thanh uyên đã mang theo loài chim bay dừng ở bờ bên kia.
Khoảng cách hai bên chạm mặt là một cây số.
Sào huyệt Thao Thiết quá khổng lồ, hơn trăm tu sĩ ở trên đó cũng rất rộng, người đứng trên đó nhỏ bé như con kiến.
Khi Dương Bách Xuyên vừa nhích người, đột nhiên cột sáng màu đỏ của sào huyệt Thao Thiết phát ra tiếng chấn động mạnh, sau đó biến mất không thấy.
Trong khoảnh khắc này, tất cả tu sĩ phân tán ở bốn phía, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc hoặc Hải yêu đều nhảy vào trong sào huyệt Thao Thiết.
Dương Bách Xuyên đang định hỏi chim thanh uyên về tung tích của tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ, ai biết cột sáng lại biến mất không thấy.
Chim thanh uyên mang theo các tu sĩ loài chim bay đi vào sào huyệt, hắn đành phải từ bỏ.
Ngay sau đó m Dương Xà và Cóc tinh trong miệng Hầu Đậu Đậu cũng dẫn theo đám Yêu tu tiến vào trong đó.
Lĩnh cung thủ Vân Vụ, huynh đệ song sinh Thạch Sơn Thạch Thủy của Song Thiên Môn, rất nhiều tán tu, Yêu tu, hơn trăm tu sĩ thi nhau nhảy xuống như cá vào biển rộng, đi vào trong sào huyệt Thao Thiết.
“Hiền đệ, chúng ta cũng đi.” Bạch Khởi rất kích động, chào hỏi Dương Bách Xuyên, sau đó dẫn đầu đi vào sào huyệt Thao Thiết.
Hầu Đậu Đậu nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Đại ca, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Đi vào.” Dương Bách Xuyên nói, nếu mọi người đều đi vào, vậy bọn họ cũng không có lý do gì không đi.
Hầu Đậu Đậu nhếch miệng nhảy xuống.
Lúc này giữa sân chỉ có Long Kiều Nam cùng một đám Hải yêu chưa đi, bên cạnh Dương Bách Xuyên là Ngô Mặc Thu đang ẩn thân, Diệp Vô Tâm và Mai tỷ.
Long Kiều Nam nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Dương đạo hữu, nghe đồn sào huyệt Thao Thiết chính là một thế giới ngầm, tự mình tạo thành một tiểu thế giới. Nếu ở trong sào huyệt Thao Thiết có nhìn thấy một đứa trẻ mặc y phục màu đỏ, Dương đạo hữu chạy được bao nhiêu thì chạy, chạy thật xa, cũng không cần ham của hời, hy vọng đạo hữu nhớ kỹ.”
“Đứa trẻ mặc y phục màu đỏ? Ham của hời? Có ý gì?” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi.
“Nói thật ta cũng không biết, đây chỉ là một đoạn lời nhắm được một vị tổ tiên của tộc Long Quy ghi xuống, nghiêm lệnh nếu hậu bối đi vào sào huyệt Thao Thiết phải nhớ kỹ lời này, tuyệt đối vâng theo. Đạo hữu
đã cứu đệ đệ của ta, ta cũng chỉ thiện ý nhắc nhở, hy vọng đạo hữu phải cẩn thận, đi trước một bước.”
Long Kiều Nam nói xong dẫn theo tiểu rùa đen và một đám Hải yêu đi vào sào huyệt Thao Thiết.
Dương Bách Xuyên như suy tư gì đó, đặt lời nói của Long Kiều Nam vào trong lòng, dù sao cũng là ý tốt của người ta.
Sau đó nói với Diệp Vô Tâm và Mai tỷ.
“Từ từ, ta vẫn nên trở về, ta không hứng thú với chuyện này, có việc đệ triệu hoán ta là được.” Đột nhiên Mai tỷ lên tiếng, nói.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghĩ lại thân phận của Mai tỷ, gật đầu nói: “Cũng tốt, tỷ về trước đi.” Nói xong thu Mai tỷ vào trong không gian hồ Càn Khôn, nàng là long ngư dưới đáy hồ Long cung của không gian hồ Càn Khôn, hóa hình tu hành Yêu tu, khác với Yêu tu ở Sơn Hải Giới.
Dương Bách Xuyên cũng không hy vọng Mai tỷ xảy ra chuyện, nàng và hồ Càn Khôn cùng một nhịp thở, mà hắn lại là chủ nhân trên danh nghĩa của hồ Càn Khôn, ở phương diện này không thể qua loa.
Diệp Vô Tâm tò mò, trơ mắt nhìn Mai tỷ biến mất tại chỗ, rất muốn hỏi một câu Mai tỷ đi đâu? Nàng có một bụng vấn đề muốn hỏi, càng ngày càng không nhìn thấu Dương Bách Xuyên, lúc trước nàng đã gặp qua quỷ tu Ngô Mặc Thu, hiện tại Mai tỷ lại biến mất tại chỗ.
Hơn nữa nghe hai người nói chuyện, hình như Mai tỷ có thể bị Dương Bách Xuyên triệu hoán bất cứ lúc nào, thật sự làm nàng càng cảm thấy Dương Bách Xuyên bí ẩn, nhưng vẫn không hỏi, thân là người tu chân, ai cũng có bí mật, hỏi sẽ xúc phạm đến cấm kỵ của người ta, cho nên nhịn xuống.
Chờ Mai tỷ biến mất, giữa sân chỉ còn lại Ngô Mặc Thu đang ẩn thân, một người khác là Diệp Vô Tâm. Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng không dám buông tay sơ suất Ngô Mặc Thu, Quan Thiên Ngạo trở thành một mối uy hiếp vô cùng lớn, không thể để Diệp Vô Tâm hành động một mình.
“Vô Tâm, có liên hệ được với sư tỷ Hạ Lộ không?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Diệp Vô Tâm lắc đầu: “Ta đã liên hệ rất nhiều lần nhưng đều không có phản ứng.”