Dương Bách Xuyên nhíu màu, vốn dĩ hắn không vội vã đi vào sào huyệt Thao Thiết, nhưng bởi vì không tìm được Hạ Lộ và còn mối nguy hiểm đến từ Quan Thiên Ngạo.
Bây giờ cũng không liên hệ được phù đưa tin của Hạ Lộ, trong lòng trở nên lo lắng.
“Chờ ta một chút, lúc nãy không nhìn thấy Hạ Lộ sư tỷ, nói không chừng nàng cách sào huyệt Thao Thiết khá xa, đang trên đường đến đây, hơn nữa Quan Thiên Ngạo cũng không xuất hiện, vẫn là một mối nguy hiểm tiềm tàng, chúng ta đợi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ chúng ta sẽ đi vào trong sào huyệt.” Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ, nói.
“Ừm, ta đồng ý.” Trong vô thức đứng trước mặt Dương Bách Xuyên, Diệp Vô Tâm đã không còn khí phách của một nữ ma đầu, tất cả đều lấy ý kiến của Dương Bách Xuyên làm chủ, chính nàng cũng không phát hiện điều này.
Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã hết nửa canh giờ.
Hai người nhìn về phía xa, không phát hiện ra ai cả.
“Đi thôi, bí cảnh Thao Thiết này đã có rất nhiều điều quỷ dị, nói không chừng Hạ Lộ đã đi vào trong sào huyệt, chúng ta vào sào huyệt tìm…”
Dương Bách Xuyên nói xong, nhảy vào sào huyệt Thao Thiết cùng với Diệp Vô Tâm…
Advertisement
Sau khi phi người xuống, trong không khí tản ra khí huyết sát dày đặc, nhưng vì trong người có tiên phù thúc giục chân khí, có thể chống đỡ được huyết sát, kết quả không quá tệ.
Liếc mắt một cái nhìn xuống sào huyệt Thao Thiết, nhìn không thấy gì cả, giống như một vực sâu hắc ám, nhưng bởi vì dùng pháp thuật rơi xuống nên không có chuyện gì xảy ra.
Rơi khoảng chừng gần một cây số, đột nhiên xung quanh trầm xuống, sắc mặt của Dương Bách Xuyên thay đổi, sau khi phát hiện đến vị trí chiều sâu một cây số, một lực lượng vô hình ập đến phong ấn tu vi.
Sau khi không có sự chống đỡ của pháp lực, thân thể mất đi thăng bằng, cấp tốc rơi xuống.
“A ~”
Bên tai truyền đến tiếng hô kinh sợ của Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên phát hiện nàng cũng giống như mình, cũng mất đi trọng tâm rơi xuống, vội vàng duỗi tay nắm lấy tay nàng.
Hai người xoay tròn rơi xuống.
“Bịch ~”
“A ~”
Dương Bách Xuyên hít một hơi sâu, cả người truyền đến một trận nhức mỏi.
Đã chạm đến mặt đất.
Cũng may độ cao rơi xuống chỉ hơn 20 mét, nhờ độ cường hãn của thân thể nên hắn không có việc gì.
Nhưng lúc này đột nhiên hắn phát hiện không thích hợp, trong tay hắn mềm như bông, theo bản năng dùng tay nhéo bóp, sau đó âm thanh rên rỉ
của Diệp Vô Tâm vang lên.
Định hình nhìn lại, đó là… Hắn làm đệm thịt cho Diệp Vô Tâm, không khéo hai bàn tay đặt ở chỗ không nên đặt.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy mặt của Diệp Vô Tâm đỏ bừng, thân thể mềm mại nằm bò không nhúc nhích.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến âm thanh trêu chọc quen thuộc.
“Ha ha ~ đại ca vẫn tiêu sái như vậy, ngay cả rơi xuống dưới cũng phải thương hoa tiếc ngọc, không giống ta, rơi xuống suýt chút nữa thành chó ăn cứt.”
“A ~” Lúc này Diệp Vô Tâm như bừng tỉnh từ trong mơ, nhanh chóng bò dậy.
Dương Bách Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn Hầu Đậu Đậu đang cười hì hì, người sau co rụt cổ lại, xấu hổ cười cười, lúc này mới phản ứng lại, hình như nó vừa phá hủy chuyện tốt của đại ca.
Trong lòng Dương Bách Xuyên hoài niệm xúc cảm vừa nãy, ánh mắt đánh giá bốn phía, hỏi Hầu Đậu Đậu: “Nơi này là như thế nào vậy?”
Hiện tại hắn phát hiện, nơi rơi xuống tràn ngập màu máu, giống như thế giới ngầm trong lời nói của Long Kiều Nam, trong không khí tràn ngập huyết vụ, tầm nhìn không cao, mặt đất ẩm ướt, 30 mét phía trên đỉnh đầu là các nham thạch màu máu, toàn bộ không gian là một thế giới ngầm vô biên.
Không thể dùng linh thức, chân khí cũng không thể dùng.
Hoàn toàn biến thành một người bình thường.
Hình như tu vi trên người đã bị lực lượng vô hình nào đó phong ấn lại.
Trên vai Hầu Đậu Đậu khiêng một cây côn dài đen nhanh, nói: “Đại ca, ai cũng như vậy cả, cho nên huynh đừng lo lắng. Hiện tại mọi người đều đứng trên cùng một vạch xuất phát, ta nghe Bạch đại ca nói, hình như nơi là có chứa đựng pháp tắc giam cầm, đúng rồi, hắn làm ta nói cho huynh một lời nhắn, hắn đi trước, đi về hướng Đông, chúng ta đi theo, sau đó hội hợp với hắn.”