Giờ phút này, Tương Đại Bạch thật sự sợ hãi, một yêu thú thôi đã đủ đối phó, chế trụ được ông ta rồi, hiện tại còn thêm một Dương Bách Xuyên mạng thực lực không hề giống với Phân Thần cảnh thể hiện ở bên ngoài, muốn đối phó cũng mệt nhọc một phen.
Nhất là, ngực ông ta còn bị móng vuốt của Thú Ngũ Hành cào một lỗ máu, bị thương như vậy thì càng thêm khó khăn hơn.
Tương Đại Bạch biết ông ta đã đánh giá thấp thực lực của Dương Bách Xuyên, hiện ông ông ta đã bị thương, nhìn thấy một người một thú tấn công tới, sắc mặt của Tương Đại Bạch trở nên nhăn nhó.
Lúc này, lão cũng chú ý tới cách đó không xa có chín chùm sáng chiếu rọi, giống như đã tạo thành một loại trận pháp nào đó, không thấy Phạm Thiên Bình và Vu Sùng Sinh đâu, có lẽ hai người họ đã bị vây nhốt ở bên trong.
Giờ khắc này, cuối cùng thì Tương Đại Bạch cũng hiểu rõ, một người một thú của Tinh Thần Môn hôm nay, không phải là kiến hôi như những gì lão nghĩ, bọn họ đều không hề tầm thường.
Toàn thân yêu thú toát ra hơi thở chứa đầy ngũ hành tinh túy, đây hẳn là dị thú có sức mạnh ngũ hành của đất trời.
Mà tên tiểu tử Phân Thần cảnh kia lại có một khí thế bất phàm, đã bắt đầu hình thành khí thế chi tâm, Tương Đại Bạch đã nhận ra điểm này sau lần giao đấu vừa rồi.
Tương Đại Bạch xuất thân từ Linh Thiên Kiếm Tông, tông môn lấy tu luyện kiếm đạo làm chủ, gặp qua nhiều cao thủ kiếm đạo, đương nhiên có thể nhìn ra mánh khóe từ kiếm kỹ của Dương Bách Xuyên.
Nhưng Tương Đại Bạch lại không am hiểu, sau khi vào Linh Thiên Kiếm Tông, ông ta lại không tu hành kiếm đạo mà lại dùng thương, cây long thương màu bạc trong tay cũng chính là pháp khí bản mạng, sau khi tu tán tiên thì rèn luyện cây trường thương này thành địa khí bản mạng.
Tương Đại Bạch biết rất rõ, đòn tấn công vừa rồi của mình có uy lực mạnh như thế nào, đừng nói tới một yêu thú Độ Kiếp sơ kỳ, cho dù là tu sĩ trung kỳ như Vu Sùng Sinh, một thương kia cũng có thể lấy mạng ông ta.
Nói chi là, một tu sĩ Phân Thần cảnh nhỏ bé, sao có thể làm gì được địa khí bản mạng của ông ta?
Nhưng sự thật là, trường thương mà ông ta tự nhận có uy lực vô cùng mạnh mẽ kia lại không giết được yêu thú, ngược lại còn bị yêu thú hóa giải đi hư ảnh của thương hồn.
Ông ta càng không bao giờ nghĩ tới, thương của mình bị một tên Phân Thần cảnh nhỏ nhoi đỡ được, hơn nữa bản thân còn bị thương.
Từ khi tới Tu
Chân Giới, đây là lần đầu tiên Tương Đại Bạch gặp phải chuyện này.
Lúc này, tu sĩ mà Tương Đại Bạch đã từng xem như một con kiến hôi đang bổ một kiếm tới, yêu thú mang khí thê hung dữ, toàn thân tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc giống như một ngọn lửa đang bùng cháy xông về phía ông ta.
Trong tình cảnh như vậy, Tương Đại Bạch bắt đầu dao động, ngay cả ông ta cũng không nhận ra sự thay đổi này, đây là sự biểu hiện của sợ hãi.
Tu sĩ chiến đấu cũng giống như người bình thường, dựa vào dũng khí, một khi khí thế yếu đi thì sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở.
Nhưng dù sao thì Tương Đại Bạch cũng là một Địa Tiên nhất chuyển, rất nhanh ông ta đã điều chỉnh là được trạng thái, trường thương trong tay lại lóe lên ánh sáng.
Đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành, Tương Đại Bạch hét lên: “Chân Long tại thiên, giết cho ta.”
Trong tiếng gầm thét, hàng trăm thương ảnh đâm về phía Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên không hề thay đổi, trong lòng cũng nảy sinh tàn nhẫn, hắn biết nếu như lợi dụng lúc Địa Tiên bị thương thì có thể liều mạng giết chết lão giả nhân giả nghĩa này, lão Địa Tiên nhất chuyển này quả thật là quá kiêu ngạo.
“Phong Vân kiếm ~”
“Toàn Phong kiếm ~”
“Kiếm trận Hắc Liên ~”
Trong lòng Dương Bách Xuyên bắt đầu tàn nhẫn, vừa mở miệng đã thi triển ra ba kiếm kỹ.
Kiếm ảnh đầy trời đối mặt với thương ảnh của Tương Đại Bạch.
Mặc dù, Dương Bách Xuyên biết kiếm khí của mình không chắc có thể chống chọi được với trường thương của đối phương, nhưng ít nhất có thể làm tiêu hao, ngăn chặn bớt sức mạnh, hắn nghĩ mình sẽ ở cạnh giúp Thú Ngũ Hành, Thú Ngũ Hành là chủ lực, hắn làm phụ trợ, sau đó tìm cơ hội đánh lén, đây là điểm mạnh của hắn.
Quả nhiên, trong lúc Thú Ngũ Hành gầm thét, bộ lông ngũ sắc sặc sỡ khắp người nó bộc phát ra những tia sáng chói mắt, không thua kém gì kiếm khí, đột nhiên đánh vào thương ảnh khắp bầu trời.
Ba bọn họ đều thi triển ra công kích mạnh nhất.
Nhưng là một chọi hai.
“Ầm ầm ầm...”