Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Đầu tiên là kiếm khí của Dương Bách Xuyên chạm với trường thương đầy trời của Tương Đại Bạch.
Quả nhiên, giống hệt với dự liệu của Dương Bách Xuyên, kiếm khí của hắn không thể ngăn được trường thương của đối phương, nhưng uy lực đã suy giảm đi nhiều.
Ngay lập tức, kiếm khí của Dương Bách Xuyên tiêu tan, mà ánh sáng trên trường thương của Tương Đại Bạch cũng mờ đi rất nhiều, rõ ràng là bị kiếm khí triệt tiêu một năng lượng lớn.
Lực lượng Ngũ Hành của Thú Ngũ Hành cũng theo sát phía sau.
Cũng là ánh sáng đầy màu sắc, sức mạnh Ngũ Hành tinh túy nhất chống lại thương ảnh lờ mờ của Tương Đại Bạch.
Giây sau, sắc mặt của ông ta trắng bệch.
“Ầm ầm ầm ầm...”
Sau khi sức mạnh ngũ sắc rực lửa va chạm với thương ảnh ảm đạm của Tương Đại Bạch, dễ như trở bàn tay, thương ảnh đầy trời lập tức tiêu tan, ngay sau đó là vô số sức mạnh ngũ sắc hung hăng đánh lên người ông ta.
“A~”
“Phụt ~”
Tương Đại Bạch kêu gào thảm thiết khi bị sức mạnh Ngũ Hành của Thú Ngũ Hành đánh trúng, ông ta phun máu tươi rồi bay ngược ra ngoài.
Thú Ngũ Hành và Dương Bách Xuyên hợp lực tấn công đã vượt ngoài dự liệu của Tương Đại Bạch.
Trong nháy mắt, Tương Đại Bạch đã bị tổn hại nặng nề, máu tươi bay trên không trung.
Dương Bách Xuyên chỉ chờ mỗi cơ hội này, hắn híp mắt rồi ra tay.
Lúc này hắn không dùng kiếm kỹ mà trực tiếp tới cạnh Tương Đại Bạch, đâm ông ta một kiếm.
“Phụt ~”
“A~”
Tương Đại Bạch hét thảm.
Lão bị một kiếm được chuẩn bị từ sớm của Dương Bách Xuyên, đâm thấu tim.
Hơn nữa, kiếm khí Huyền Hoàng của kiếm Đồ Long đã nổ tung trong cơ thể Tương Đại Bạch.
Giây sau, cơ thể của ông ta bị xé toạc.
Một luồng sáng trắng đục thoát ra, muốn bỏ chạy.
Nhưng Thú Ngũ Hành đã phi tới, nuốt luôn Nguyên Thần của Tương Đại Bạch.
Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành đã liên thủ giết chết một Địa Tiên nhất chuyển
có thể so ngang với Độ Kiếp hậu kỳ.
Cây trường thương màu bạc rơi xuống.
Dương Bách Xuyên phất tay cầm lấy địa khí của Tương Đại Bạch.
Sau khi Nguyên Thần bị Thú Ngũ Hành cắn nuốt, thi thể của Tương Đại Bạch cũng hóa thành linh khí trời đất, tiêu tán như ánh sao.
Tán tiên vốn không có cơ thể máu thịt, thân thể của tán tiên là do sau khi độ kiếp thất bại sẽ dùng năng lượng của trời đất để ngưng tụ ra thân thể, chính là năng lượng trong thiên địa, Nguyên Thần bị diệt thì đương nhiên cơ thể sẽ tiêu tán.
Có hơi giống với quỷ tu Ngô Mặc Thu, thân thể đều được ngưng tụ từ năng lượng của đất trời.
“Chủ nhân ~”
Thú Ngũ Hành vừa nấc vừa chạy tới.
Dương Bách Xuyên nhìn Thú Ngũ Hành, con hàng này nuốt Nguyên Thần Địa Tiên, ợ lên có nghĩa là nó có thể chống đỡ được.
Cho dù là Nguyên Anh của tu chân giả hay là Nguyên Thần của Địa Tiên thì đều có trạng thái hình người, trong mắt của Dương Bách Xuyên lúc này, Thú Ngũ Hành giống như ăn thịt người.
Mà Thú Ngũ Hành thì lại nghĩ, cắn nuốt một cỗ năng lượng có thể nâng cao tu vi.
“Sau này...cố gắng đừng có ăn thịt người nữa.” Sau khi nghĩ ngợi, Dương Bách Xuyên dặn dò Thú Ngũ Hành một câu, nói thế nào thì hắn cũng là một Nhân tộc, nhìn Thú Ngũ Hành cắn nuốt Nguyên Thần của đồng loại, trong lòng hắn có chút mâu thuẫn.