"Ha ha, yên tâm đi, ta không sao. Các ngươi cũng sẽ không sao. Đây là bốn lệnh bài yêu nô của các ngươi, bây giờ các ngươi tự do rồi." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa phá hủy bốn lệnh bài cấm chế yêu nô của bốn tiểu hồ yêu, giải trừ cấm chế phong ấn trên người bọn họ. Đến lúc này, bốn tiểu hồ yêu đã khôi phục tự do thân thể.
Trên người bốn tiểu hồ yêu lập tức phát ra yêu khí, cả bốn đều có tu vi cảnh giới Nguyên Anh.
Lệnh bài yêu nô là chìa khóa khống chế bọn họ. Bây giờ Dương Bách Xuyên phá hủy nó, trả lại tự do cho bốn người họ.
Lệnh bài yêu nô là thứ then chốt trói buộc vận mệnh và tu vi của bọn họ. Nhân tộc nô dịch Yêu tộc dựa vào việc sử dụng pháp thuật cưỡng chế, làm thành lệnh bài yêu nô.
Bốn tiểu hồ yêu đã lấy lại tự do thân thể, ai nấy đều vui mừng. Bọn họ nghe thấy Dương Bách Xuyên nói trả lại tự do cho mình, mắt đều đỏ hoe.
"Được rồi, từ giờ trở đi các ngươi tự do rồi, trở về tộc đàn của mình đi, sau này cẩn thận chút, đừng để bị người ta bắt." Dương Bách Xuyên bỏ ra linh thạch mua bọn họ cũng không có tâm tư nào khác. Chẳng qua là hắn thấy bốn tiểu hồ yêu còn nhỏ nên động lòng trắc ẩn, vả lại chuyện này cũng chỉ là tiện tay nên hắn sẵn lòng làm.
Không phải hắn mua bốn người họ để tiếp tục nô dịch bọn họ. Nếu thật sự làm vậy thì hắn không phải là Dương Bách Xuyên.
Hắn chỉ muốn lòng bình yên mà thôi.
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, bốn tiểu hồ yêu ngây ngẩn cả người, không ngờ Dương Bách Xuyên lại thật sự trả lại tự do cho mình. Có thể nói điều này đã lật đổ nhận thức của họ về Nhân tộc. Trong suy nghĩ của bốn người họ, Dương Bách Xuyên mua bọn họ từ quán trọ thì bọn họ cũng chỉ đổi một chủ nhân khác mà thôi, nhưng dù sao cũng tốt hơn làm trâu làm ngựa ở quán trọ Tinh Thần, thậm chí có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Thật ra bốn tiểu hồ yêu rất vui khi Dương Bách Xuyên mua bọn họ, bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện Dương Bách Xuyên sẽ thả mình đi.
Sau một hồi im lặng, bốn tiểu hồ yêu nhìn nhau, thế rồi dường như bọn họ đã đưa ra một quyết định, tiểu hồ yêu cầm đầu dẫn theo những người khác quỳ xuống: "Tạ ơn chủ nhân đã giúp đỡ. Tộc nhân của bốn tỷ muội chúng ta người thì chết, kẻ thì phân tán các nơi, Hồ cốc cũng bị người ta phá hủy rồi. Giờ đây chúng ta đã không có nhà để về, cầu xin chủ nhân thu nhận chúng ta. Bốn tỷ muội chúng ta cam tâm tình nguyện hầu hạ chủ nhân, chỉ xin chủ nhân cho chúng ta một chỗ an thân.
Cho dù bây giờ chúng ta trở về, chưa nói tới tộc nhân khác có còn ở đó không, nơi núi cao mênh mông cuối cùng chúng ta cũng bị Yêu tộc khác ăn thịt hoặc là bị Nhân tộc săn bắt
mà thôi, không có đường sống. Cầu xin chủ nhân thương xót chúng ta."
Bốn tiểu hồ yêu vừa nói vừa dập đầu với Dương Bách Xuyên, trán đổ máu.
Dương Bách Xuyên không ngờ bốn tiểu hồ yêu lại nói vậy, hơn nữa còn chủ động giao ra ấn ký nguyên thần của bọn họ, ý là cam tâm tình nguyện ký kết khế ước.
Hắn nhìn bốn tiểu hồ yêu, nghe các nàng nói chuyện. Hắn suy nghĩ thật kỹ, cũng cảm thấy đúng là như thế. Bây giờ họ không có tộc nhân che chở, ở Sơn Hải Giới tu vi cảnh giới Nguyên Anh được coi là đại yêu khá mạnh, nhưng ở Tu Chân Giới thì chỉ là tiểu yêu mà thôi, cho dù trở về núi cũng khó tránh khỏi bị Yêu tộc khác ăn thịt hoặc là bị Nhân tộc bắt lần nữa.
Thế giới yêu tu tàn khốc hơn nhân loại, người phù hợp mới sống sót được. Hắn mua lại bốn tiểu hồ yêu nhằm cứu người, nhưng nếu thả bọ đi, có lẽ họ thật sự không sống được lâu.
Dương Bách Xuyên nhìn bốn tiểu hồ yêu đáng thương, thở dài một tiếng, sau đó thầm niệm trong đầu, thu ấn ký nguyên thần của họ xem như đã ký kết khế ước chủ tớ.
Hắn biết nếu không thu ấn ký nguyên thần của bốn người họ, thì họ sẽ không yên tâm. Chi bằng cứ để cho bọn họ yên tâm, dù sao cũng chỉ là bốn tiểu yêu mà thôi.
"Đứng lên đi. Đã vậy thì sau này các ngươi cứ đi theo ta, ta sẽ cho các ngươi một môi trường tu luyện yên ổn. Dương Bách Xuyên cho bốn tiểu hồ yêu một liều thuốc yên tâm. Sau khi Tinh Thần Môn khôi phục sẽ tuyển đệ tử mới, thu nhận bốn tiểu hồ yêu không thành vấn đề.
Bốn tiểu hồ yêu mừng rỡ, vội vàng bái lạy: "Cảm ơn chủ nhân đã thu nhận."
"Các ngươi có tên không?" Lúc trước Dương Bách Xuyên nghe Nguyễn Linh Hoa gọi các nàng là Xuân, Hạ, Thu, Đông, tất nhiên chỉ là danh hiệu. Hắn đã thu nhận bốn người họ thì sẽ coi là là người mình, có một cái tên tốt hơn là danh hiệu.
Tiểu hồ yêu cầm đầu lắc đầu đáp: "Chúng ta không có tên, quán trọ chỉ đặt danh hiệu Xuân, Hạ, Thu, Đông cho chúng ta."
"Thế thì ta đặt tên cho các ngươi nhé, xem như bắt đầu lại từ đầu. Lấy tên Đào Bảo (taobao), Vi Tín (wechat), Vật Lưu (hậu cần), Khoái Đệ (chuyển phát nhanh) đi!"
"Đào Bảo, Vi Tín, Vật Lưu, Khoái Đệ tạ ơn chủ nhân ban tên!" Mặc dù bốn tiểu hồ yêu không biết cái tên chủ nhân ban cho mình có ý nghĩa gì, nhưng vẫn cực kỳ vui vẻ. Sau này họ có tên của mình rồi!