Chuyện về bốn tiểu hồ yêu coi như đã được giải quyết xong, tám vạn linh thạch thượng phẩm cũng không còn là vấn đề nan giải, tạm thời đạt thành hiệp nghị với Lâu Hải Đường.
Dương Bách Xuyên luyện đan giải độc của nàng ta.
Lâu Hải Đường miễn cho hắn tám vạn linh thạch thượng phẩm, còn hứa hẹn nếu Dương Bách Xuyên gặp được nguy hiểm ở chuyện Lệ gia nàng ta sẽ ra tay hỗ trợ.
Lần này cũng coi như thu hoạch không nhỏ, thật ra mục đích chính khi đi vào tửu lầu Tinh Thần là đi theo Lệ Bách Trì để thăm dò Lệ gia, không ngờ sẽ xuất hiện nhiều biến cổ nhỏ như vậy.
Nhưng đối với Dương Bách Xuyên, hắn đã đạt được mục đích.
Hiểu biết về Lệ gia, biết Lệ gia không có khả năng sẽ thần phục Tinh Thần Môn.
Cũng biết ở thành Tinh Thần còn có một gia tộc Hoàng Phủ có thể sánh ngang với Lệ gia, cũng tiếp xúc với huynh đệ Hoàng Phủ Vân Phi, ấn tượng không tệ, làm Dương Bách Xuyên nghĩ đến một vấn đề, bước tiếp theo muốn thử tiếp xúc với Hoàng Phủ Vân Phi.
Bởi vì hắn muốn sau khi thu thập Lệ gia, cần phải có một gia tộc thay thế địa vị của Lệ gia ở thành Tinh Thần, dù sao Tinh Thần Môn cũng chỉ là tông môn, nói đến cùng tranh đoạt thành Tinh Thần chỉ có hai lý do.
Đầu tiên diệt Lệ gia là để tuyên thệ Tinh Thần Môn sắp trở lại chưởng quản trăm vạn tông môn trong đại địa Tinh Thần, thứ hai là vì muốn có được Trận Truyền Tống, hoặc nói cách khác là vì linh thạch.
Mỗi một tu sĩ muốn đi qua thành Trận Truyền Tống của thành Tinh Thần cần phải trả phí linh thạch cho thành Tinh Thần mới được, mà linh thạch là tài nguyên tu luyện, thứ Tinh Thần Môn muốn là phần ích lợi này.
Xử lý thành Tinh Thần cần có một thế lực như gia tộc Hoàng Phủ, hiện tại Tinh Thần Môn khan hiếm đệ tử, cũng yêu cầu người, mà gia tộc Hoàng Phủ và Lệ gia là đối thủ một mất một còn, đối với Dương Bách Xuyên đây chính là cơ hội tốt, có thể hợp tác.
Hắn mang theo người của Tinh Thần Môn giải quyết Lệ gia, nếu có thể có được sự duy trì của gia tộc Hoàng Phủ thì quá tốt, xong việc để cho gia tộc Hoàng Phủ trở thành thành chủ của thành Tinh Thần, theo lệ thường cống nạp linh thạch cho Tinh Thần Môn là được.
Dương Bách Xuyên cảm thấy gia tộc Hoàng Phủ sẽ suy xét cuộc mua bán này.
Nhưng tiền đề là phải tiếp xúc được với gia tộc Hoàng Phỉ, mà vừa lúc huynh muội Hoàng Phủ Vân Phi đang ở trong tửu lầu, hai bên còn từng gặp mặt một lần, đây là một cơ hội.
Nói với Đào Bảo: “Đào Bảo, đi tìm
Nguyễn Linh Hoa hỏi giúp ta xem huynh muội Hoàng Phủ còn ở đây không, nếu còn ở thì nói giúp ta muốn mời huynh muội Hoàng Phủ.”
“Vâng chủ nhân, Đào Bảo sẽ đi tìm Nguyễn Linh Hoa.”
“Đi đi.”
Mấy người Lý Phượng Ngọc còn chưa gửi tin tức đến, hoặc còn chưa tới hoặc đang chuẩn bị vào thành, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chờ các nàng, sau khi đến đủ sẽ đi Lệ gia.
Sau khi uống sạch một ly linh tửu, Dương Bách Xuyên lấy ra hắc thạch giá trị tám vạn linh thạch thượng phẩm từ trong không gian hồ Càn Khôn.
Chính hồ Càn Khôn đã cảm ứng được tảng đá này, nếu không ở trong mắt Dương Bách Xuyên đây chỉ là một cục đá bình thường, nhiều nhất là có chút linh khí.
Nhưng cầm trong tay cũng không nhìn ra nó là chí bảo gì, vừa lúc rảnh cầm lên nghiên cứu.
Vừa mở hộp ra đột nhiên hồ Càn Khôn trên cánh tay trái nóng rát, Dương Bách Xuyên cười khổ, cho đến nay hồ Càn Khôn có một cái thói quen hư, chỉ cần coi trọng thứ gì sẽ cắn nuốt thứ đó.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị tinh thần khối hắc thạch giá tám vạn linh thạch thượng phẩm bị hồ Càn Khôn cắn nuốt dù chưa biết nó là gì.
Kết quả hắn cầm trên tay nửa ngày, hồ Càn Khôn lại không cắn nuốt, ngược lại đồ án hồ Càn Khôn càng thêm nóng rực.
Độ nóng lên đến cực hạn, ngay lập tức cả người chấn động, sau đó nhiệt độ nóng rát trên cánh tay trái di chuyển lên hai mắt.
“A ~”
Dương Bách Xuyên không nhịn được kêu thảm thiết, hắn cảm giác hai mắt của mình giống như bị đốt cháy, vừa nóng vừa đau.
Xong rồi, mắt sắp mù!
Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên.
Cũng may loại nóng rát này chỉ chợt lóe rồi biến mất, sau đó biến mất không thấy.
Nhưng nước mắt của Dương Bách Xuyên vẫn chảy ào ào.
Hắn không rõ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Nhưng lại phát hiện nhiệt độ nóng rát trên cánh tay trái đã biến mất.
Lúc này đột nhiên Dương Bách Xuyên nghĩ đến, đôi mắt bị bỏng rát chính là kiệt tác của hồ Càn Khôn.
“Không lẽ hồ Càn Khôn khó chịu ta, muốn làm hỏng đôi mắt của ta?” Dương Bách Xuyên suy nghĩ miên man.