Nhan Tịch chạy nhanh ra khỏi phòng, bỏ Tiểu Ngôn ở lại với Thiên Long. Cậu hết sức chạy đi càng xa càng tốt, không cần biết là đã chạy đến đâu, cứ cố chạy thật nhanh đi.
- Tiểu Mộc cô nương!... - Uông quản gia thấy cậu chạy chân trần ra ngoài đường, liền gọi với theo.
Cậu không ngoảnh lại, cứ thế chạy trong vô thức, mắt cũng đã ngân ngấn nước. Chạy vào đám đông, làm biến mất bản thân đi.
Băng Cẩn đang phục vụ khách, nghe thấy tiếng gọi của Uông quản gia cũng liền vội vã chạy ra.
- Tiểu Mộc đâu! - Cô hỏi Uông quản gia.
- Tiểu Mộc cô nương... không biết tại sao lại chạy ra ngoài rồi ạ. - Uông quản gia lắp bắp trả lời, chưa bao giờ ông thấy cô lại lộ ra dáng vẻ này với một người theo ông thì đối với cô chỉ mới vừa quen biết không lâu, ông nghĩ không lẽ lai lịch của cô nương này lại không dễ dàng gì.
Nghe thấy cậu đã chạy đi, cô liền bực bội đi ngay đến thư phòng của Thiên Long.
- Huynh làm Tịch bỏ đi!? - Cô nhăn mặt hỏi.
- Bỏ đi? Tịch bỏ đi thật đấy à!? Cậu ấy không quen thuộc đường xá ở đây nhỡ lạc thì sao!? - Tiểu Ngôn hốt hoảng hỏi, Thiên Long vẫn giữ cái phong thái kiêu ngạo đó như không có chuyện gì cũng không trả lời cô.
- Hoàng huynh, huynh không trả lời muội luôn à? Muội không biết đã có chuyện gì, nhưng huynh đừng vì vài chuyện nhỏ xíu mà đi chấp nhặt với Tịch, không đáng. - Cô khuyên hắn.
Thiên Long đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn cô.
- Đệ ấy không chịu nghe huynh trước. - Hắn nói.
- Vậy huynh có nghe huynh ấy nói không? - Cô gặn hỏi lại.
Bây giờ hắn mới nhận ra...chính hắn mới là người không biết lắng nghe, chỉ vì một chuyện bé con mà ép buộc cậu đủ điều, hắn có phải là quá trẻ con rồi không? Vì một phút ghen tuông mà lại làm cậu khóc, không đáng. Hắn đứng bật dậy, tìm lấy một cái áo ngoài cho cậu rồi chạy đi. Đi đến cửa thì thấy giày của cậu vẫn còn nguyên ở đó, liền mang theo, cưỡi ngựa một mạch tìm cậu.
Nhan Tịch chen lấn trong đám đông, vẫn cứ đi mãi đi mãi trong vô thức dù đôi bàn chân đã lạnh buốt và đôi chỗ thì lại dính đầy máu. Có lẽ vì hắn mà cậu cũng chẳng còn biết đau là gì, không còn biết lạnh là gì, nước mắt cũng đã trôi ngược vào trong, mắt cứ đỏ hoe nhưng lại chẳng ra được giọt nước mắt nào nữa.
Cậu cứ đi mãi, nhìn quanh cũng chẳng có ai quen biết, không nơi để về. Cậu vẫn cứ đi tiếp như vậy cho đến khi kiệt sức, ngã gục bên một con hẻm nhỏ tối tăm. Trời tối dần đi, giờ giới nghiêm cũng sắp đến, cậu cứ ở đây mãi thế nào cũng bị bắt. Trong cơn tuyệt vọng, cậu vẫn chỉ nhớ đến một bóng hình duy nhất là hắn, cảm thấy hối hận vì đã nói chuyện lớn tiếng với hắn, không hiểu cho hắn, không nghe hắn nói, đến cả một lời xin lỗi cũng chưa nói ra được. Cậu nhớ hắn rất nhiều.
- Lộ Tịch?
"....Tịch"? Nghe thấy ai gọi tên mình, cậu liền trút hết sức lực cuối cùng để ngẩng đầu lên xem người đó thì liền thấy một người có ngoại hình giống hắn. Thấy được hình bóng của hắn, cậu đột nhiên bất giác rưng rưng nước mắt.
- Là huynh...., xin lỗi...- Chưa nói hết thì cậu đã gục xuống.
- Lộ Tịch! Lộ Tịch! Nàng