Đây là lần đầu tiên có người vì cô mà làm gì đó, có người đứng ra bảo vệ cô che chở cho cô.
Cảm giác này thật sự ấm áp và hạnh phúc, cái cảm giác mà trước giờ cô chưa từng cảm nhận được từ ai đó ngoài cha mẹ mình.
Bởi vì trước giờ toàn là cô bảo vệ người khác, tính mạng người dân của cả cái vương triều Dạ Tiễn này cũng do một tay cô bảo vệ.
Trước giờ cũng chỉ toàn cô bảo vệ người khác chứ chưa từng ai bảo vệ cô cả.
Nhìn A Đa Đa đang mệt quá mà ngủ mê mệt, mày rậm mắt sâu, gương mặt góc cạnh, chiếc mũi cao thẳng tắp đang hít thở không khí phập phồng.
Trong lòng Hạ Thôi Mị dấy lên một cảm xúc khó tả, cảm xúc bản thân như muốn hòa làm một với người đàn ông này, nhưng sau đó lại không dám nghĩ nữa vì trong lòng cô bây giờ vẫn chỉ nghĩ đến Dạ Huân Thiên.
Nhưng đối với A Đa Đa, cô cũng có một loại khao khát muốn ở bên cạnh, muốn tìm hiểu về người này.
Nhìn hai người lúc này, một nam một nữ, người nam nửa thân trên trần như nhộng, người nữ phần trên cũng hở hang không kém, tấm vải chỉ che được chỗ nào cần che còn bờ vai trần đều bị lộ ra trước mắt.
Đối với thời này mà nói, nhìn thấy hết cơ thể nhau, nằm sát lại với nhau thế này chính là chung đụng với nhau rồi.
Nghĩ đến điều này Hạ Thôi Mị thở dài một hơi trong lòng nghĩ:
‘A Đa Đa, ta phải làm gì với huynh đây?’
Sau đó cô cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của ai kia.
Hôm sau hai người về tới Quân Doanh, chân và vết thương trên vai của Hạ Thôi Mị cũng cần phải nửa tháng mới khôi phục lại được.
Tất nhiên không thể thiếu sự chăm sóc của A Đa Đa, mỗi lần xoa bóp cho cô, hắn đều truyền một chút nào năng lượng của mình sang cho cô, giúp cô mau chóng lành.
Ở hoàng cung.
Đã rất lâu kể từ ngày cô rời đi, Dạ Huân Thiên vẫn không hề biết chuyện và luôn nghĩ cô rời đi cùng tên A Đa Đa kia, hắn luôn nhận định rằng cô đã bỏ đi với tên đó, hắn như một kẻ điên lao đầu vào việc triều chính không màng đến ai.
Tính khí cực kì lạnh lùng, không vừa ý lập tức bị lôi xuống trị tội.
Cộng thêm thời gian này, tình hình cuộc sống người dân ở vùng lũ lụt, đặc biệt là vùng Thiệm Chiếu khó khăn gian khổ khiến hắn đau đầu không yên.
Đã nhiều lần hắn cho mở kho thóc, phát lương thực ở Thiệm Chiếu vô số, nhưng tiếng khổ, tiếng gào khóc than vãn của người dân vẫn truyền đến tận kinh thành này.
Hắn thấy chuyện này chắc chắn có điều gì bất thường, nên quyết định lần đưa lương thực xuống này trực tiếp là người chỉ huy tiếp tế.
Ở quân doanh, Hạ Thôi Mị nhận được thánh chỉ hộ tống Hoàng Thượng trong lần âm thầm đến khảo sát tình