A Đa Đa như bừng tỉnh, hiểu ra mọi vấn đề:
“Vậy ta sẽ cho người đi lấy thuốc giải!”
“Ừ.”
Từ phía xa, toàn bộ cuộc đối thoại của hai người đã bị Lương Quý phi nghe được một cách rõ ràng.
Cô ta cắn môi căm tức, thật không ngờ Dạ Huân Thiên lại chưa chết, vậy thì kế hoạch đổ tội cho Ba Ba Mạc Tỏa coi như không.
Dù sao cô ta cũng ra nông nỗi này rồi, cô ta không thèm sống giống như lũ phi tần kia, sống ở một nơi tồi tàn như lãnh cung này mà vẫn có thể chịu được, vậy thà chết còn hơn, nhưng trước khi chết, cô ta muốn được nhìn thấy kẻ thù của mình, từng tên từng tên một đau khổ như đày xuống địa ngục.
Người thứ nhất chính là Mộc Thanh Nhi, chỉ cần cô ta chết thì Dạ Huân Thiên chính là kẻ thứ hai sẽ đau khổ vì mất người mình yêu.
Cô ta muốn nhìn thấy tất cả kẻ thù của mình đều tan thành mây khói, khóc ra máu.
Chỉ khi chứng kiến được những cảnh đó thì cô ta mới vui vẻ nhắm mắt được.
Vài ngày sau.
Tuy vết thương đã dần hồi phục nhưng bệnh tình Dạ Huân Thiên vẫn vậy, dường như không đỡ chút nào, có vẻ lại còn nặng hơn.
Vì bên tai hắn là những lời đồn thổi rằng cô đã bị Thái Thượng Hoàng đưa đến nơi nào đó nhằm tách ra khỏi hắn, nói cô là yêu nữ hại đời hại người, nói cô điều khiển Lương Quý phi giết chết hắn.
Thật nực cười, sao cô có thể làm những chuyện đó cơ chứ.
Hôm nay A Đa Đa như cũ đến chữa trị cho hắn, hắn ngay lập tức dùng hơi thở yếu ớt của mình hỏi han về cô:
“Mạc Tỏa…Mạc Tỏa nàng ấy đang ở đâu?”
A Đa Đa không nói gì, vẫn cố gắng thay băng cho hắn.
A Đa Đa tháo băng ra, im lặng nhìn vết thương một lúc rồi nói:
“Ngươi nằm yên một lát, ta chữa trị cho ngươi.”
Dạ Huân Thiên cảm thấy hôm nay A Đa Đa thật khác thường, việc truyền năng lượng chữa trị cho hắn hắn biết, nhưng chỉ một lần thôi, thời gian sau này hắn chỉ uống thuốc giải độc, vì nghe nói vết thương từ dao ghim vào không sâu, đã được viên ngọc chắn lại.
Vậy tại sao A Đa Đa lại bắt hắn nằm xuống mà tiếp tục truyền năng lượng.
Nghi hoặc là vậy, nhưng Dạ Huân Thiên vẫn nằm yên tại chỗ, vì cơ thể của hắn lúc này vô cùng yếu ớt.
Hắn biết đây chính là tâm bệnh, do ngày đêm quá nhớ nhung cô suy nghĩ về cô nên vẫn chưa khỏi được hoàn toàn.
Lúc này người cứu hắn chỉ có thể là A Đa Đa thôi, phải làm theo mọi lời nói của hắn ta, như vậy thì hắn mới nhanh chóng khỏi để đi tìm cô được.
Chỉ thấy A Đa Đa thực hiện vài động tác nhỏ, sau đó hai đầu ngón tay hướng về ngực hắn, một lúc sau, một cỗ khó chịu khó thở bóp nghẹt