Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 118


trước sau

Vương Anh Lệ cũng không ở chỗ Ngôn Cảnh Tắc lâu, sau khi mang Giản Vân Tu đi khám bệnh, cô liền rời đi. Trước khi rời đi cô còn dặn dò Ngôn Cảnh Tắc nhất định phải chiếu cố tốt Giản Vân Tu.

Không cần cô dặn dò Ngôn Cảnh Tắc cũng sẽ chiếu cố tốt Giản Vân Tu!

Chờ Vương Anh Lệ đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc lập tức mang Giản Vân Tu về nhà.

Tiến vào cửa, Ngôn Cảnh Tắc liền đi thơm Giản Vân Tu: “Vân Tu, đều là anh không tốt……”

“Từ từ!” Giản Vân Tu lập tức ngăn hắn lại: “Em muốn thay quần áo tắm rửa!” Đi một chuyến đến bệnh viện, hiện tại cả người y đều khó chịu……

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Anh giúp em tắm.”

Ngôn Cảnh Tắc giúp đỡ Giản Vân Tu tắm, lại thay ga trải giường sạch sẽ để Giản Vân Tu có thể nghỉ ngơi cho tốt.

Giản Vân Tu cuối cùng lại phát sốt, một phen lăn lộn xuống cả người đã mơ mơ màng màng, nhưng dù vậy, y cũng không quên nhắc nhở Ngôn Cảnh Tắc: “Ga trải giường phơi trên sân thượng, ngày mai phải giặt lại lần nữa ấy.”

“Được, anh nhất định giặt lại lần nữa.” Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần thơm y.

Giản Vân Tu bị Ngôn Cảnh Tắc hôn đầy đầu đầy cổ, Ngôn Cảnh Tắc còn thơm hoài không để yên…… Y đem mặt mình chôn vào ngực Ngôn Cảnh Tắc, không cho hôn nữa.

“Vân Tu em thật đáng yêu.” Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó ngực hắn đã bị Giản Vân Tu nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Ngôn Cảnh Tắc bị cắn cả người đều tỉnh lại.

Giản Vân Tu cắn xong, lại ở trước ngực Ngôn Cảnh Tắc hôn mấy cái, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.

Tuy phát sốt nhưng kỳ thật y không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn rất vui vẻ.

Trước kia y sinh bệnh chỉ có thể một mình tự chịu cho qua, hiện tại không giống vậy nữa, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn bồi cạnh y.

Ngay cả chị Ngôn Cảnh Tắc cũng đối với y rất tốt.

Giản Vân Tu cảm thấy hôm nay, ngày này, có thể nói là hoàn mỹ.

Mà cùng thời gian, Vương Anh Lệ đã tìm được mẹ mình: “Mẹ, Giản Vân Tu kia con đã đi gặp qua rồi.”

“Thế nào? Em con có coi nó như bảo bối rồi cung phụng không?” mẹ Ngôn lập tức hỏi.

Vương Anh Lệ nói: “Không có! Thằng Cảnh Tắc mẹ biết đó, giống ba, trước lo bản thân mình, sao có thể coi người ta là bảo bối…”

Cô thêm mắm dặm muối đem chuyện hôm nay mình nhìn thấy nói ra.

Mẹ Ngôn nghe xong đều có điểm đồng tình Giản Vân Tu: “Em con còn không bằng ba con ấy chứ! Ba con hồi trước trong nhà ngoài ngõ một tay bao hết.” Đừng nói tuy người đàn ông kia là tra nam ngoại tình, nhưng lúc trước còn chưa phát đạt, trong nhà ngoài ngõ cái gì cũng nguyện ý làm, hiện tại tuy không làm những việc đó nữa nhưng về nhà cũng thật săn sóc, đối với cha của bà càng tôn trọng trước sau như một.

“Đúng a, trước đó nó không phải bao dưỡng Đổng Thanh Lâm gì sao? Thời điểm còn tốt cho người ta không ít tiền, bây giờ không tốt… Xe nó tặng rồi nó cũng phải lấy lại.” Vương Anh Lệ thở dài.

Tuy Vương Anh Lệ không thích Đổng Thanh Lâm nhưng cũng cảm thấy em trai mình có điểm keo kiệt.

Người ta tốt xấu cũng theo hắn hai năm, thật không cần thiết xe đưa ra còn phải lấy về.

Nhà bọn họ lại không thiếu chút tiền này.

Mẹ Ngôn cũng giống con gái, cũng không biết Đổng Thanh Lâm và Ngôn Cảnh Tắc căn bản không phát sinh quan hệ, chỉ tưởng Ngôn Cảnh Tắc ngủ với Đổng Thanh Lâm hai năm lại không cần người này, bất quá chuyện này bà vẫn là đứng về phía con: “Đổng Thanh Lâm kia cũng kỳ cục, còn đang cầm tiền mà Siêu Siêu cho, liền thông đồng với Cao Bác Hào.”

Cũng đúng! Vương Anh Lệ và mẫu thân cùng nhau thảo phạt đến Đổng Thanh Lâm, xong lại cẩn thận tưởng tượng, liền càng cảm thấy Giản Vân Tu không tồi.

Đó chính là dương cầm gia nổi danh thế giới á, trưng trong nhà cũng đặc biệt có mặt mũi.

Ngôn mẫu cuối cùng nói: “Giản Vân Tu tính tình không tồi, mẹ an tâm rồi, chờ thêm mấy ngày thân thể nó khỏe lên, mẹ liền đi tìm nó, cùng nó ra cửa đi dạo…… Mẹ cũng phải cho nó chút lễ gặp mặt gì đó.”

Vương Anh Lệ và Ngôn mẫu tiếp nhận Giản Vân Tu, mà lúc này, Cao Bác Hào chia tay với Đổng Thanh Lâm.

Nhà Cao Bác Hào tuy nói không có tiền bằng nhà Ngôn Cảnh Tắc nhưng cũng là phú hào, cá nhân anh ta còn rất có năng lực.

Người như vậy, tất nhiên là ngạo khí.

Anh xác thật rất thích Đổng Thanh Lâm, anh thích khí chất độc đáo của Đổng Thanh Lâm, thích tài hoa âm nhạc của Đổng Thanh Lâm, thích thâm tình của Đổng Thanh Lâm, cũng thích dung mạo của Đổng Thanh Lâm, nhưng anh chịu không nổi Đổng Thanh Lâm không yêu mình, cũng chịu không nổi Đổng Thanh Lâm là một món đồ chơi bị Ngôn Cảnh Tắc bao dưỡng.

Cao Bác Hào anh thích một món đồ chơi thì thôi, món đồ chơi này còn không thích anh, nếu anh không chia tay, kia không phải phạm tiện* sao?

(*kẻ cam tâm chịu nhục, thích mấy người đối xử tệ với mình, kiểu như nguyên chủ thấy Đổng Thanh Lâm thích người khác liền chịu không được ấy, còn Đổng Thanh Lâm thích mình thì nó không chịu :)))

Thời điểm Cao Bác Hào lần đầu tiên thấy Đổng Thanh Lâm, Đổng Thanh Lâm uống say, đem anh trở thành Ngôn Cảnh Tắc, vẫn luôn chất vấn anh, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh.

Thấy Đổng Thanh Lâm yêu Ngôn Cảnh Tắc như vậy lại có thể tỉnh táo lại, anh lập tức liền tâm động, bắt đầu chủ động theo đuổi Đổng Thanh Lâm.

Sau khi anh phát hiện Đổng Thanh Lâm cả người đau khổ, càng đau lòng Đổng Thanh Lâm, cảm thấy hắn ta bị Ngôn Cảnh Tắc tổn thương tận tim, thật sự đáng thương.

Nhưng anh không biết, hóa ra Đổng Thanh Lâm là do Ngôn Cảnh Tắc bao dưỡng!

Nếu từ lúc bắt đầu chính là quan hệ tiền tài, Đổng Thanh Lâm một bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc làm tổn thương hắn ta là có ý gì?

Càng buồn cười chính là, Đổng Thanh Lâm còn nhớ mãi không quên Ngôn Cảnh Tắc, không chỉ ở trước mặt anh oán giận Giản Vân Tu, còn chạy đến trước mặt Giản Vân Tu khiêu khích.

Ngày hôm qua, đột nhiên nhận được điện thoại của Ngôn Cảnh Tắc, nói có cái gì phải cho anh xem, Cao Bác Hào thực lo lắng, sợ Ngôn Cảnh Tắc gửi cho mình ảnh giường chiếu của Đổng Thanh Lâm linh tinh, tới uy hiếp mình.

Tuy Đổng Thanh Lâm nói hắn ta và Ngôn Cảnh Tắc không có quan hệ, nhưng anh cũng không tin tưởng —— chuyện trên giường, Đổng Thanh Lâm còn rất thuần thục.

Kết quả, anh đang vì Đổng Thanh Lâm mà lo lắng, liền thấy được camera Đổng Thanh Lâm khiêu khích Giản Vân Tu, thấy được sao kê chuyển khoản Ngôn Cảnh Tắc cấp tiền cho Đổng Thanh Lâm.

Anh vẫn thích Đổng Thanh Lâm như cũ, nhưng đã không còn cách nào tiếp tục yêu đương với Đổng Thanh Lâm.

Chuyện Cao Bác Hào và Đổng Thanh Lâm chia tay, Ngôn Cảnh Tắc ngày hôm sau liền nghe lão Thái nói: “Cảnh Tắc ông không biết đâu, Đổng Thanh Lâm không tin Cao Bác Hào muốn chia tay cậu ta, ngay từ đầu một hai phải bắt Cao Bác Hào phải giải thích rõ ràng cho cậu ta, còn ở công ty của Cao Bác Hào ồn ào một trận… Sau đó Cao Bác Hào cho cậu ta nhìn thứ gì đó, cậu ta mới chịu đi……”

Nghe lão Thái nói lên chuyện này, ngay từ đầu Ngôn Cảnh Tắc rất giật mình.

Trong trí nhớ nguyên chủ, Cao Bác Hào cùng Đổng Thanh Lâm kia chính là chân ái, bất kể nguyên chủ phá hư như thế nào cũng đều phân không ra, hiện tại hai người này…… Lại nhanh như vậy mà chia tay?

Bất quá cẩn thận tưởng tượng, hắn lại cảm thấy không kỳ quái.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, nguyên chủ vẫn luôn chạy theo Đổng Thanh Lâm, cùng Cao Bác Hào đoạt người…… Có người tranh đoạt chính là thứ tốt, Cao Bác Hào tự nhiên sẽ cảm thấy Đổng Thanh Lâm thật tốt, đối với Đổng Thanh Lâm cũng càng thêm quý trọng.

Nhưng hiện giờ hắn không đi đoạt lấy Đổng Thanh Lâm, Đổng Thanh Lâm cũng chỉ là một sinh viên trường nghệ thuật bình thường, Cao Bác Hào tự nhiên sẽ không yêu hắn ta như vậy nữa.

Mà email kia của hắn chỉ sợ cũng đóng góp một tác dụng quan trọng nhất.

Đổng Thanh Lâm vậy cũng xứng đáng…… Ngôn Cảnh Tắc chưa từng chú ý nhiều vào chuyện này, hắn có rất nhiều thứ phải bận rộn!

Hắn muốn bồi cạnh Giản Vân Tu đàn dương cầm, phải nấu cơm cho Giản Vân Tu, muốn cùng Giản Vân Tu ôm ấp hôn hít, còn muốn dành ra thời gian phong phú sống về đêm…… Thời gian làm việc hắn đều nén chặt thêm lần nữa, ai mà rảnh quản chuyện Đổng Thanh Lâm?

Nhưng tuy nén chặt thời gian nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn hoàn thành rất tốt các loại công việc.

Hắn thậm chí còn khai phá ra một loại năng lực kiếm tiền khác của bản thân —— làm đầu tư!

Chuyện này còn phải từ chuyện hắn đem nhà Đổng Thanh Lâm từng ở đi bán.

Nhà kia của hắn thật sự rất tốt, hắn vì muốn bán nhanh nên giá cả lại tương đối thấp, bởi vậy không bao lâu liền bán đi.

Lập tức hơn một ngàn vạn tài chính đến thẻ, hắn rảnh rỗi không có việc gì, liền dứt khoát đi đầu tư cổ phiếu.

Đầu tư muốn tốt yêu cầu phải có đủ hiểu biết đối với những công ty đó, người bình thường rất khó làm được. Nhưng bản thân Ngôn Cảnh Tắc có thể dựa vào thân phận được rất nhiều tin tức nội bộ, hiện tại còn đặc biệt xem các loại báo biểu công ty, dù nội dung có buồn tẻ, hắn cũng có thể lưu vào trong đầu, cũng tiến hành phân tích……

Thời điểm bồi cạnh Giản Vân Tu đàn dương cầm, hắn thuận tiện xem cổ phiếu, tuy nói không kiếm được quá nhiều, nhưng kiếm được nhiều hơn thiếu, tiền lời thế mà cũng rất khả quan.

Cùng lúc đó, album diễn tấu cá nhân thứ hai của Giản Vân Tu, so với trong trí nhớ Ngôn Cảnh Tắc sớm hơn, sắp chuẩn bị chế tác.

Ông chủ công ty chế tác album là một người rất tình cảm, còn vô cùng thích âm nhạc của Giản Vân Tu, cho nên chẳng sợ ra album này không kiếm được tiền gì ông vẫn nguyện ý ra, thậm chí tính toán ra hai cái.

Bất quá, người khác ra loại album này không kiếm tiền, nhưng album trước của Giản Vân Tu ‘Ngọn đèn dầu’ vẫn kiếm lời không ít, hiện tại album thứ hai này có vẻ ra cũng không mệt.

Từ khi Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc come out trên Weibo, danh khí của Giản Vân Tu liền càng lúc càng lớn, lúc này y ra album diễn tấu cá nhân, khẳng định có không ít người mua.

Loại đồ vật này ấy à, cho dù nghe không hiểu, lúc đặt trong nhà có thể khoe khoang giả ngầu cũng có thể mà!

Hơn nữa hiện tại rất nhiều trẻ em từ nhỏ học dương cầm, phụ huynh cũng nguyện ý mua mấy thứ này cho bọn chúng, thậm chí còn có một ít người mua về để thai giáo*.

(*dạy con từ khi còn trong bụng mẹ, nói chuyện hoặc đọc sách cho em bé trong bụng mẹ, cho em bé nghe nhạc…)

Còn chuyện thai giáo mà nghe mấy bản nhạc tình yêu triền miên có thể không tốt hay không thì…… Đại đa số mọi người căn bản không suy nghĩ mấy thứ đó.

Ông chủ công ty âm nhạc ra album tên là Lục Du Hiểu, biết được mười bản nhạc trong album Giản Vân Tu đã viết không sai biệt lắm, liền tự mình đến biệt thự Ngôn Cảnh Tắc thương lượng chuyện ra album.

Lúc ông tới, Giản Vân Tu đang ngồi đàn bản nhạc y vừa mới viết.

Mấy ngày nay y thật sự rất là vui, bản nhạc này cũng đặc biệt vui sướng, Lục Du Hiểu được Ngôn Cảnh Tắc đưa lên lầu, mới vừa nghe Giản Vân Tu đàn xong, liền lập tức vỗ tay: “Đàn thật là hay quá! Chỉ nghe thôi đã khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc…… Xem ra chú có thể yên tâm rồi, cháu gần đây nhất định sống rất khá!”

Giản Vân Tu nghe ông nói như vậy, mi mắt cong cong, lập tức lại bắn một đoạn giai điệu vui sướng.

Lục Du Hiểu nói: “Thật không nghĩ tới, bản nhạc này là do cháu viết ra, trước đó mấy bản nhạc của cháu luôn mang theo một cỗ phiền muộn…… Đây cùng phong cách trong dĩ vãng của cháu không giống nhỉ, cháu đột phá rồi, tình yêu thật sự có ma lực.”

Giản Vân Tu càng cao hứng, đàn tấu âm nhạc cũng càng vui sướng.

Chờ Giản Vân Tu lại lần nữa đàn xong, Lục Du Hiểu lại khen một phen, cuối cùng hỏi: “Album còn bản nào nữa?”

Giản Vân Tu hồi ức một chút tâm tình của mình khi Ngôn Cảnh Tắc thẳng thắn chuyện về Đổng Thanh Lâm, tươi cười trên mặt thu liễm, bắt đầu đàn tấu một bản nhạc khác.

“Mỹ nhân cuốn rèm châu, thâm ngồi túc Nga Mi…… Hay tuyệt, làm người nghe trái tim nhói đau.”

Một lát sau, Giản Vân Tu lại hồi ức tâm tình thấp thỏm trước khi gặp chị Ngôn Cảnh Tắc, thay đổi một bản nhạc khác.

“Lo lắng thấp thỏm, lo sợ bất an, tâm sự thiếu nữ khó đoán……”

Giản Vân Tu lại bắt đầu nghĩ đến tâm tình của mình khi Đổng Thanh Lâm muốn đoạt đi Ngôn Cảnh Tắc…

“Long Thành nếu hãy còn phi tướng, không giáo hồ mã độ Âm Sơn. Bi thương nhưng không thê lương, lại có một cỗ quyết tâm tranh đoạt cho bằng được, bản này làm trái tim người nghe muốn bốc hỏa!”

Lục Du Hiểu khen hết mỗi bản nhạc của Giản Vân Tu một lần, tất cả đều thích không chịu được.

Chờ toàn bộ nghe qua, ông hỏi: “Mấy bản này tên gì? Ban đầu chúng ta tính toán album thứ hai tên ‘Rã Rời’, hiện giờ xem ra không thích hợp cho lắm?”

“Album này gọi là ‘Tình yêu’, còn mấy bản nhạc…” Giản Vân Tu lấy nhạc phổ ra: “Bài này là ‘Ghen’, bài này là ‘Tình địch’, còn bài này là ‘Gặp gia trưởng’.”

Lục Du Hiểu ngốc ra: “Cháu chắc chắn chứ?” Giản Vân Tu trước kia là một người cỡ nào tình thơ ý hoạ, cả album của y đều dùng thơ cổ từ ngữ đến đặt tên, nhưng hiện tại…… Mấy bản này tên gì?!

Nhạc dương cầm của bọn họ đều là dựa vào xu hướng cao nhã đó à nha!

“Chắc chắn ạ.” Giản Vân Tu nói, mấy tên này đều là Ngôn Cảnh Tắc đặt, y cảm thấy đặc biệt chuẩn xác.

“Sao cháu lại…. đặt tên như vậy?”

“Không phải cháu đặt, là Ngôn Cảnh Tắc đặt, có phải thông tục dễ hiểu, đặc biệt dễ lý giải không ạ?” Giản Vân Tu cười tủm tỉm.

Lục Du Hiểu: “……” Thấu kính của Giản Vân Tu đối với Ngôn Cảnh Tắc có phải quá dày rồi không? Mấy cái đó là cái trò gì! Một cái album dương cầm thuộc hàng cao cấp của cháu, đặt tên như vậy ai mua hả?

“Sao thế? Mấy tên đó không ổn ạ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, một bên hỏi, một bên còn lấy camera ghi lại.

Hắn không biết nhạc của Giản Vân Tu làm sao tiết lộ ra ngoài, vì tránh cho Giản Vân Tu bị người ta hắt nước bẩn, hắn liền quay lại nguyên quá trình Lục Du Hiểu tới tìm Giản Vân Tu!

Lục Du Hiểu giật giật khóe miệng: “Chú cảm thấy tên album tốt nhất tận lực dựa theo album đầu tiên thì hơn…”

Truyện convert hay : Chí Tôn Võ Hồn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện