Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 182


trước sau

Ngôn Cảnh Tắc đi theo bên người Lục Kính Tu, cảm thấy bộ dáng Lục Kính Tu nói “Cậu muốn xe gì, tự mình chọn đi.” đặc biệt đẹp trai.

Ngoài ra, này còn cho hắn một loại cảm giác… kỳ lạ mà hắn trước kia chưa bao giờ có.

Ngoại trừ cha mẹ ca ca, hắn trước nay đều là kẻ tiêu tiền cho người ta, không có người nào hào khí như vậy mà tiêu tiền cho hắn.

Khụ khụ, loại cảm giác không làm mà hưởng ăn cơm mềm này, còn rất sảng.

“Đây chính là chú nói đấy nhé, tùy tiện tôi chọn!” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu.

“Tôi nói.” Lục Kính Tu âm mặt nói.

Hai người vừa vào cửa, liền có hai nhân viên tiêu thụ lại đây, Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp hỏi: “Xe đắt nhất ở đây là khu nào?”

Khu xe đắt nhất có khu triển lãm riêng Ngôn Cảnh Tắc đi vào, liền thấy được vài chiếc xe.

Cha mẹ nguyên chủ rất hiểu biết nguyên chủ, biết nguyên chủ chắc chắn không quản được công ty, kiếm không được đồng tiền lớn, sợ nguyên chủ tiêu tiền lung tung, tuổi già thê lương, liền lặp lại dặn dò nguyên chủ phải chú ý để dành tiền.

Nguyên chủ vẫn là nghe lời, cũng biết đạo lý này, cho nên tiền trinh hắn tùy tiện tiêu, siêu xe gì đó lại trước nay không mua, hiện tại lái chiếc xe này, vẫn là bốn năm trước hắn thành niên được cha mẹ đưa.

Cũng bởi vì như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đối với xe cũng không hiểu biết, lúc này trực tiếp hỏi nhân viên tiêu thụ: “Chiếc xe nào tính năng an toàn tốt nhất? Còn cần bên trong đủ rộng mở!”

Lục Kính Tu hiện tại dùng vẫn là xe lúc trước Lục lão gia tử lưu lại, cũng nên đổi một chiếc.

Nhân viên tiêu thụ lập tức giới thiệu lên, cùng Ngôn Cảnh Tắc nói đến khí thế ngất trời.

Lục Kính Tu ở bên cạnh nhìn, sắc mặt càng ngày càng kém —— y nhìn nhân viên tiêu thụ kia thật không vừa mắt!

Nhân viên tiêu thụ nhịn không được hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Anh có muốn xem xe có giá thấp hơn một chút không ạ?”

Hai người này mới vừa tiến vào, nhân viên tiêu thụ cũng đã đi lên tiếp đãi, biết là người đàn ông mặt âm trầm, thân thể có chút tàn tật kia muốn mua xe cho chàng trai anh tuấn tóc bạc như ánh mặt trời này.

Người đàn ông tàn tật kia bộ dáng rất không cao hứng… Chàng trai tóc bạc trước mắt có phải nên chọn xe rẻ tiền hơn một chút thì tương đối tốt hơn không?

Cho dù muốn đào tiền của kim chủ, cũng không thể một lần đào nhiều tiền như vậy!

Bất quá, thật sự hâm mộ kẻ có tiền ghê, thân có tàn tật còn có thể bao dưỡng một tiểu tử soái khí như vậy.

Cũng hâm mộ tiểu tử này lớn lên ngon lành, có thể tìm được lão đại có tiền bao dưỡng.

“Không, tôi mua chiếc này.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào một chiếc xe hơn bảy trăm vạn, nói.

Những loại xe thể thao đắt đỏ linh tinh kỳ thật cũng không phù hợp với khí chất của Lục Kính Tu, hắn nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy chiếc xe này tốt nhất, điệu thấp xa hoa từ nội hàm, cũng đủ an toàn.

“Chọn xong rồi? Vậy mua nhanh lên.” Lục Kính Tu đứng lên.

Y cảm thấy chính mình có hơi ngốc, cho dù y bất mãn chiếc xe kia của Ngôn Cảnh Tắc đã chở Lục Duệ Quần cũng không cần phải vội vã mua một chiếc như vậy…

Xe này về sau không biết là ai ngồi!

Có lẽ Ngôn Cảnh Tắc ngày mai liền bỏ gánh không làm, đuổi theo Lục Duệ Quần đến chi nhánh công ty.

Cả người y nhìn càng thêm âm trầm, Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại, nói với y: “Thẻ chú đâu? Chứng minh thư đâu? Tôi đi làm thủ tục.”

Sắc mặt Lục Kính Tu xanh mét, đưa ví mình cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nhận ví của y, liền nói: “Chú ở chỗ này chờ một lát, tôi qua bên kia làm thủ tục.”

Nhân viên tiêu thụ lúc này, đã bội phục Ngôn Cảnh Tắc mà muốn quỳ lạy sát đất.

Kim chủ đã giận đến như vậy, người này thế mà còn không khách khí trực tiếp đòi tiền kim chủ luôn!

Hắn không sợ kim chủ không cần hắn à?

Nhân viên tiêu thụ mang Ngôn Cảnh Tắc đi làm thủ tục, mà Ngôn Cảnh Tắc mở ra ví tiền của Lục Kính Tu.

Trong ví Lục Kính Tu đồ vật rất ít, cũng chỉ có bảy tám cái thẻ, hắn không lấy gì, chỉ lấy chứng minh thư của Lục Kính Tu ra, lại từ trong túi mình lấy ra một tấm thẻ, cùng đặt trên bàn: “Quẹt thẻ này, xe thì để danh nghĩa người này.”

Hắn đang theo đuổi người ta! Theo đuổi người ta!

Chắc chắn không thể để Lục Kính Tu mua xe cho hắn.

Ngôn Cảnh Tắc quyết định mua một chiếc xe cho Lục Kính Tu.

Nhân viên tiêu thụ thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời cũng sửng sốt.

Cậu ta còn tưởng rằng là lão đại tàn tật mua xe cho tiểu chó săn, kết quả… Tiểu chó săn mua xe cho lão đại?

Đang thấy kỳ quái, ông chủ cậu ta tới.

Có người muốn mua siêu xe như vậy, ông chủ trên cơ bản đều sẽ lại đây…… Mà ông chủ vừa lại đây liền kinh hỉ mà hướng Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn nhị thiếu? Ngôn nhị thiếu cậu muốn đến sao không nói trước với tôi một tiếng?”

Nhân viên tiêu thụ: “……” nhìn thái độ này của ông chủ, tiểu chó săn này thân phận không bình thường.

Cho nên cậu ta gặp phải, rốt cuộc là chuyện gì?

Vị đại thiếu gia này có sở thích đặc thù?

“Đột ngột quyết định đến đây.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, lại hỏi: “Có thể lập tức đề xe không?”

“Có thể.” Lão bản không chút do dự: “Nhưng mà cấp giấy tờ chắc chắn không kịp rồi.”

Trong tình huống bình thường đương nhiên là không thể cùng ngày đề xe, nhưng Ngôn nhị thiếu có yêu cầu, không thể cũng có thể!

Ngôn Cảnh Tắc không bao lâu liền về tới bên Lục Kính Tu: “Chú Lục, xe lấy rồi, chúng ta về nhà đi.”

Lục Kính Tu nhíu mày: “Lấy rồi?” quét thẻ của y, chung quy cần y ký tên chứ? Sao không tìm y ký tên?

“Đúng vậy, lấy rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chúng ta nhanh về nhà đi, tôi đói bụng.” Hôm nay Lục Kính Tu 5 giờ liền cùng hắn tan tầm, nhưng một phen trì hoãn này…… Hiện tại đã 7 giờ rồi!

“Sao lại thế này?” Lục Kính Tu hỏi.

“Sao có thể tiêu tiền của chú? Tôi mua.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu chân mày cau lại: “Tôi đã nói tôi mua cho cậu……”

“Tôi tự mình mua!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đi thôi chú Lục, chúng ta đi lái xe mới.”

Lục Kính Tu lên xe, vẫn là có điểm không cao hứng.

Y còn nghĩ, y mua xe đưa cho Ngôn Cảnh Tắc, có thể để Ngôn Cảnh Tắc không dùng xe này chở người khác, kết quả Ngôn Cảnh Tắc tự mình mua……

Trời đã tối rồi, Lục Kính Tu ngồi trong xe, cảm thấy trái tim mình cũng âm u.

Một lát sau, y lại cười nhạo một tiếng.

Y phía trước chẳng sợ có hảo cảm với Ngôn Cảnh Tắc, cũng không giống như bây giờ lo được lo mất…… Bệnh của y có phải càng nghiêm trọng hơn rồi không?

Tựa lưng vào ghế ngồi, Lục Kính Tu nhắm hai mắt lại.

Đầu của y luôn từng đợt đau đớn, hiện tại cũng đang đau, y làm như vậy kỳ thật là muốn nhắm mắt dưỡng thần, không nghĩ tới cuối cùng thế nhưng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Y mơ thấy mình 26 tuổi, mới vừa về nước năm ấy, cha y đang tiến hành phân chia tài sản.

Nói là đem tài sản cho y và Lục Duệ Quần chia trung bình, kỳ thật thật sự đều chia cũng chỉ có cổ phần, rất nhiều thứ khác cha y đã sớm ngầm chia cho Lục Duệ Quần.

Cha y còn tìm cho Lục Duệ Quần một đối tượng hôn ước.

Y vốn là thờ ơ lạnh nhạt, nhưng ở trong mộng, y nổi giận, không cam lòng chất vấn: “Vì sao các người đều bất công cho nó? Vì sao cái gì cũng là của nó?”

Lục Kính Tu giật mình một cái tỉnh lại, mới phát hiện đã sắp về đến nhà.

Y yên lặng mà nhìn cảnh tượng ngoài xe nhanh chóng lùi lại phía sau, chờ đến nhà, lập tức liền mở cửa xuống xe.

Cửa trong nhà hiếm thấy mà mở, Lục Kính Tu đi vào, liền nghe bảo mẫu nói: “Ngôn thiếu nói các ngài sắp về tới rồi, quả nhiên thực nhanh. Tiên sinh, tôi dọn cơm cho cậu.”

Lục Kính Tu cũng không đợi Ngôn Cảnh Tắc, ngồi trước bàn ăn.

Bảo mẫu cho dọn cơm cho y, hỏi: “Tiên sinh, Ngôn thiếu đi đưa cơm cho cậu, sao lại đi lâu như vậy?”

“Đưa cơm cho tôi?” Lục Kính Tu sửng sốt.

“Đúng vậy.” Bảo mẫu nói: “Ngôn thiếu nói ở nhà nhàm chán, liền đi đưa cơm cho cậu.”

Bảo mẫu kỳ thật có hơi sợ Lục Kính Tu, trong tình huống bình thường sẽ không nói chuyện với Lục Kính Tu, lúc này hỏi như vậy là do Ngôn Cảnh Tắc nhờ cô hỏi.

Hôm qua sau khi cùng Ngôn Cảnh Tắc bao hoành thánh, cô và Ngôn Cảnh Tắc thân cận hơn rất nhiều, hơn nữa đây cũng không phải là lời nói dối gì, cô liền nghe theo Ngôn Cảnh Tắc, riêng hỏi một câu.

Lục Kính Tu ngây ngẩn cả người.

Cho nên, Ngôn Cảnh Tắc thật là đi đưa cơm cho y?

Đang nghĩ như vậy, Lục Kính Tu liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đã đỗ xe xong tiến vào.

“Chú Lục.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Lục Kính Tu cười cười.

Lục Kính Tu nói: “Ăn cơm.”

Ngôn Cảnh Tắc ngồi vào trước mặt Lục Kính Tu, cùng Lục Kính Tu ăn, thuận tiện từng đạo đồ ăn khen qua hết, tất cả đều nói ăn ngon.

Lục Kính Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc ăn uống tốt như vậy, không nhịn xuống cũng ăn không ít, mỗi món đồ ăn đều nếm nếm.

Ăn cơm xong, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chú Lục, phòng chiếu phim xem phim điện ảnh nhé?”

“Tôi còn có việc.” Lục Kính Tu đứng dậy liền đi lên lầu.

Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ mà nhìn theo y rời đi, đi tìm bảo mẫu Vương a di: “Vương a di, tôi bảo cô nói cô nói chưa?” Hắn riêng để bảo mẫu nói như vậy là không muốn Lục Kính Tu cho rằng cơm kia là hắn đem cho Lục Duệ Quần.

Hắn không thèm đưa cơm cho Lục Duệ Quần đâu!

Vương a di nói: “Nói rồi nói rồi! Ngôn thiếu gia, tôi cảm thấy cậu nói không sai, tiên sinh không phải người xấu.”

Cô phía trước rất sợ Lục Kính Tu, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc khuyến khích nói chuyện với Lục Kính Tu xong, đột nhiên cảm thấy Lục Kính Tu cũng không đáng sợ như vậy.

“Chú ấy đương nhiên không phải người xấu.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.

Hôm nay bọn họ ăn xong cơm chiều cũng đã 8 giờ tối, Ngôn Cảnh Tắc cũng không nhớ thương phải làm thức ăn khuya.

Hắn trở về phòng, liền bắt đầu gọi điện thoại cho người ta, cho người đưa một ít sách phương diện y học cho hắn.

Nguyên chủ rất ngốc, cha mẹ nguyên chủ xác thật không tính toán đem công ty Ngôn gia cho hắn, nhưng cho hắn một ít cổ phần, trả lại cho hắn một ít sản nghiệp khác, hắn cả đời đều sẽ không thiếu ăn thiếu uống.

Nguyên chủ không có dã tâm, Ngôn Cảnh Tắc cũng đồng dạng không có dã tâm, hắn trước đó, ngoại trừ theo đuổi Lục Kính Tu ra, căn bản không có chuyện khác muốn làm.

Nhưng từ khi phát hiện mình có bản lĩnh xem qua là nhớ, hắn đột nhiên liền có một mục tiêu.

Hắn muốn đi học y!

Tay và chân Lục Kính Tu nguyên bản là hoàn hảo, thông qua giải phẫu, có lẽ trạng huống y có thể càng tốt hơn một chút.

Dù có vô dụng thì hắn cũng có thể giúp Lục Kính Tu điều trị thân thể một chút.

Đương nhiên, chuyện này không nhanh được, hiện tại hắn liền trước tiên đọc số lượng lớn điển tịch phương diện y học, nỗ lực theo đuổi Lục Kính Tu tốt hơn.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc lăn lộn sách y, Lục Kính Tu đang xem camera.

Y chuyên môn gọi điện thoại đến chỗ bảo an của Lục thị, muốn camera hôm nay lúc Ngôn Cảnh Tắc đến Lục thị.

Y còn nhớ rõ thời gian Ngôn Cảnh Tắc đến Lục thị, cho nên rất nhanh chỗ bảo an đã tìm ra được đoạn video, share cho y.

Camera không có âm thanh, nhưng Lục Kính Tu chú ý tới, Ngôn Cảnh Tắc ở tầng 27 xác thật không có nói thêm cái gì với Lục Duệ Quần, đơn giản nói hai câu liền lên lầu.

Vẫn là Lục Duệ Quần tìm tới trước.

Lục Kính Tu lại tìm camera trong nhà, liền thấy sáng sau khi y rời đi, Ngôn Cảnh Tắc và bảo mẫu cùng nhau nấu cơm.

Y cũng không kén ăn, đối với ăn cái gì cũng không thèm để ý, mà Lục Duệ Quần thích ăn cay.

Trước kia đồ ăn ở Lục gia đều thiên về cay, nhưng từ khi y thành chủ nhân nhà này, liền không cho bảo mẫu làm đồ ăn cay, nói mình không thích ăn cay.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay làm đồ ăn đều không cay.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay thật là đưa cơm cho y.

Tuy Ngôn Cảnh Tắc tiếp cận y, tiếp xúc y là vì Lục Duệ Quần, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không đem đồ Lục Duệ Quần không cần đưa cho y.

Lục Kính Tu kéo camera đến đằng trước, một lần nữa bắt đầu nhìn, nhìn nhìn, lại chậm rãi ngủ mất.

Y như cũ là sau nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, nhưng có thể ngủ một lát với y mà nói đã đủ trân quý.

Lục Kính Tu sau khi tỉnh lại, tâm tình thực sự không tồi, thậm chí có chút chờ mong có thể cùng Ngôn Cảnh Tắc đi làm.

Chỉ là… Lục Duệ Quần không có ở công ty.

Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ tối qua cũng đã biết chuyện này, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc còn cùng y đến công ty sao?

Thậm chí, Ngôn Cảnh Tắc hôm qua đưa cơm cho y, có lẽ chính là vì tiến vào công ty để cùng Lục Duệ Quần ở bên nhau, hiện tại chuyện không thành, chỉ sợ hắn thật không cao hứng.

Lục Kính Tu càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát làm việc.

Y đúng giờ mở cửa phòng, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đứng ở cửa: “Chú Lục, chào buổi sáng.”

Ngôn Cảnh Tắc tươi cười đầy mặt, bộ dáng nhìn không ra một chút không cao hứng nào.

Lục Duệ Quần…… Còn chưa nói cho hắn sao?

Lục Kính Tu ngồi vào trước bàn ăn, phát hiện hôm nay bữa sáng lại có tiểu hoành thánh, ngoài ra còn có bánh trứng đã chiên và trái cây đã cắt gọt.

“Tiên sinh, tôi thấy cậu rất thích ăn tiểu hoành thánh, liền lại làm nữa.” Vương a di cười nói.

Lục Kính Tu liếc nhìn Vương a di một cái, dùng muỗng múc một cái hoành thánh ăn.

Hoành thánh mới vừa bưng lên, rất nóng, Lục Kính Tu không chú ý đã bị nóng tới, mày nhăn lại.

“Có phải bị nóng rồi không?” Ngôn Cảnh Tắc đang ăn bánh trứng vẫn luôn chú ý Lục Kính Tu, lo lắng hỏi.

“Không sao.” Lục Kính Tu nói.

“Hôm nay hoành thánh có hơi nóng, tôi thổi thổi cho chú.” Ngôn Cảnh Tắc lấy qua chén hoành thánh kia của Lục Kính Tu, liền bắt đầu thổi.

Nhưng mà, thổi mấy hơi, Ngôn Cảnh Tắc liền ý thức được không đúng rồi.

Loại hành vi này thật sự quá thân mật, hắn thổi nguội hoành thánh như vậy…… Lục Kính Tu còn nguyện ý ăn sao?

Nhưng hắn cũng đã lấy hoành thánh lại đây thổi mất rồi…

Ngôn Cảnh Tắc căng da đầu, thổi nguội chén hoành thánh của Lục Kính Tu, hơi mang xấu hổ mà để tới trước mặt Lục Kính Tu.

Hắn đã làm tốt chuẩn bị Lục Kính Tu không ăn.

Hắn thậm chí cảm thấy mình bị rút não, Lục Kính Tu lớn tuổi như vậy rồi, còn cần hắn giúp đỡ thổi hoành thánh à?

Ngôn Cảnh Tắc ảo não không thôi, Lục Kính Tu kỳ thật cũng xấu hổ.

Hoành thánh này… Rốt cuộc là ăn hay là không ăn?

Lục Kính Tu chỉ coi như không biết, mặt không biểu cảm mà ăn lên.

Ngôn Cảnh Tắc ở thời điểm Lục Kính Tu ăn cái hoành thánh đầu tiên liền cảm thấy trong lòng mình có pháo hoa nổ tung.

Chờ Lục Kính Tu ăn xong cả chén hoành thánh, tim hắn đập càng lúc càng nhanh.

Hắn trước đó đã ý thức được, Lục Kính Tu hẳn là cũng không chán ghét mình, mà hiện tại, hắn càng vô cùng xác định điểm này.

Thậm chí còn…… Hắn cảm thấy Lục Kính Tu, hẳn là thích mình.

Không, cũng không nhất định là thích mình…… Nguyên chủ như vậy, có cái gì đáng giá để người ta thích? Còn hắn…… Hắn xuyên qua lại đây mới có hai ngày!

Có thể là, trước kia không người nào đối tốt với Lục Kính Tu, hiếm có người tốt với y, y mới không cự tuyệt.

Cho nên, đối với Lục Kính Tu người này, lì lợm la liếm là rất hữu dụng.

Hắn có lẽ càng lớn mật hơn một chút!

Ngôn Cảnh Tắc quá vui sướng, đi theo Lục Kính Tu trên đường đến công ty, vẫn luôn đang cười.

Lục Kính Tu nhìn hắn tươi cười đặc biệt không vừa mắt.

Đến Lục thị làm hắn vui vẻ như vậy?

Mang theo Ngôn Cảnh Tắc lên lầu, vào văn phòng của mình, nghĩ đến chuyện Lục Duệ Quần chắc chắn giấu không được… Lục Kính Tu đột nhiên nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, cười lạnh nói: “Lục Duệ Quần bị tôi điều đi chi nhánh công ty.”

Lục Kính Tu đã làm tốt chuẩn bị Ngôn Cảnh Tắc sắc mặt đại biến.

Nhưng mà……

Ngôn Cảnh Tắc vẫn là bộ dáng thật cao hứng: “A? Vậy khá tốt a! Để cậu ta ở trước mặt lắc lư nhiều chướng mắt?” Lúc hắn theo đuổi Lục Kính Tu, một chút cũng không muốn ở giữa hỗn loạn thêm một vị hôn phu, Lục Duệ Quần không ở thật sự thật tốt quá!

Lục Kính Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc huýt sáo mặt đầy sung sướng mà thu dọn bàn làm việc bên cạnh bàn y, có một cái bàn chuyên môn cho Ngôn Cảnh Tắc, y có hơi phản ứng không kịp.

Truyện convert hay : Giang Thần Đường Sở Sở

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện