Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 183


trước sau

Ngôn Cảnh Tắc sửa sang lại cái bàn của mình, lại đi rót cho Lục Kính Tu một ly sữa bò.

Hắn rót riêng sữa bò vào một ly sứ không trong suốt, đặt trước mặt Lục Kính Tu, như vậy cho dù có người tiến vào cũng sẽ không biết Lục Kính Tu uống, là sữa bò không dính dáng gì đến khí chất con người này của y.

Lục Kính Tu nói: “Tôi không uống sữa bò!” y vẫn luôn là uống cà phê, lúc ban đầu là buổi tối mất ngủ, ban ngày quá bận yêu cầu dùng cà phê để nâng cao tinh thần, sau lại uống nhiều quá thành thói quen.

Mấy năm nay y mất ngủ càng thêm nghiêm trọng, cũng hạn chế cà phê hơn, chỉ là hắn mất ngủ không quan hệ với cà phê, hạn chế cũng vô dụng, sau đó không thèm hạn chế nữa.

Cà phê chua xót tốt xấu gì cũng có thể làm y càng thanh tỉnh.

“Uống sữa bò tốt cho thân thể, tôi thích nhất uống sữa bò, chú Lục chú uống nhiều thêm vài lần sẽ quen.” Ngôn Cảnh Tắc cười với Lục Kính Tu.

Trước đó lúc Lục Kính Tu uống sữa bò hắn cẩn thận quan sát, Lục Kính Tu cũng không có cảm giác chán ghét, nếu như vậy…… Vẫn là bắt Lục Kính Tu uống sữa bò tương đối tốt hơn.

Lục Kính Tu nhíu mày nhìn về phía ly sữa bò kia.

Y kỳ thật không chán ghét uống sữa bò, thậm chí có đoạn thời gian là thích loại thức uống này.

Lúc y mới vừa đến cô nhi viện, bởi vì thân thể không tốt, viện trưởng liền thêm vào sữa bột y uống, khi đó y cảm thấy sữa bò uống đặc biệt ngon.

Sau lại trở về Lục gia, lại xuất ngoại…… Những năm đó y cũng uống không ít sữa bò.

Nhưng 6 năm trước về nước, bên người không còn ai pha sữa bò cho y, y cũng sẽ không nói mình muốn uống sữa bò, dần dần không còn uống nữa.

“Cậu về chỗ cậu ngồi đi!” Lục Kính Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười, về vị trí của mình, lấy ra máy tính bảng xem tài liệu đại học y khoa người ta đưa tới.

Nhìn trong chốc lát, Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới cái gì đó, lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho ca ca mình: “Ca, anh tra được chứng cứ Lục Duệ Quần ngoại tình chưa?”

Ngôn đại ca gửi tới một chuỗi dấu chấm tỏ vẻ cạn lời, lại nói: “Hôm trước mày mới vừa bảo anh đi tra thôi!”

Tính toán đâu ra đấy không đến hai ngày, có thể tra ra cái gì trời?

“Em chỉ hỏi một chút thôi mà…” Ngôn Cảnh Tắc trả lời.

Ngôn đại ca bên kia không trả lời lại, một lát sau, trực tiếp một cú điện thoại liền gọi lại đây.

“Tôi đi tiếp điện thoại một tí.” Ngôn Cảnh Tắc nói với Lục Kính Tu, vừa đi ra khỏi văn phòng vừa tiếp điện thoại: “Ca, có việc gì?”

Lục Kính Tu nghe được tiếng chuông điện thoại liền ngẩng đầu đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nghe Ngôn Cảnh Tắc gọi “Ca”, lại cúi đầu tiếp tục làm công.

Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài văn phòng, liền nghe được ca ca nói: “Anh mới vừa gọi điện thoại đi hỏi hỏi tiến độ, bên kia nói Lục Duệ Quần bị Lục Kính Tu đưa đi chi nhánh công ty, người kia mà em nói cũng đi, thật ra còn tiện cho bọn họ điều tra.”

“Ôn Hà Nghiên cũng đi?” Ngôn Cảnh Tắc có điểm tò mò, dựa theo cách nói của Lục Kính Tu, Lục Duệ Quần là y điều đi chi nhánh công ty, sao cũng đưa Ôn Hà Nghiên đi?

“Hôm qua trợ lý sinh hoạt của Lục Kính Tu tự mình đưa bọn họ đi chi nhánh công ty, nói là muốn cho bọn họ rèn luyện một chút.”

Hóa ra hôm qua trợ lý sinh hoạt Lục Kính Tu là đưa Lục Duệ Quần đi……

“Đúng rồi, nếu em thật sự muốn từ hôn, khi nào hẹn Lục Kính Tu ra? Anh và ba ba bồi cậu ta ăn bữa cơm, nói chuyện.” Ngôn đại ca nói: “Ngôn gia chúng ta cùng Lục gia có rất nhiều hợp tác, chuyện này phải xử lý cho tốt.”

“Đại ca, em nói với anh ấy là được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Vậy cũng đúng.” Ngôn đại ca nói: “Lúc em nói thì cẩn thận một chút, đẩy toàn bộ sai lên người Lục Duệ Quần đi, nếu ở Lục thị không nổi nữa thì sang chỗ anh.”

“Đại ca anh đừng nói như vậy! Em sao có thể ở không nổi chứ!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn đại ca nói: “Hiện tại Lục Kính Tu có thể nhìn trên mặt mũi Lục Duệ Quần chịu đựng em, nếu em từ hôn Lục Duệ Quần, cậu ây còn có thể chịu đựng em chắc?” em trai anh ở đại học căn bản không học thứ gì, cũng không chiếu cố người, đi theo bên người Lục Kính Tu phỏng chừng chỉ có thể thêm phiền.

“Ai nói anh ấy là xem mặt mũi Lục Duệ Quần chịu đựng em?” Ngôn Cảnh Tắc bất mãn, Lục Kính Tu rõ ràng rất thích hắn!

“Vậy cậu ấy vì sao phải chịu đựng em? Cảnh Tắc, tuy tình huống Lục gia có điểm phức tạp, nhưng Lục Duệ Quần rốt cuộc cũng là người thừa kế của Lục Kính Tu.”

“Lục Duệ Quần là người thừa kế của Lục Kính Tu?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Đều nói như vậy.” Ngôn đại ca nói: “Mấy năm nay đàn ông phụ nữ hướng Lục Kính Tu kỳ hảo không ít, kết quả bên người cậu ấy đặc biệt sạch sẽ, một người cũng không có…… Trạng huống thân thể cậu ấy chỉ sợ không tốt lắm, phỏng chừng sẽ không có con, nếu cậu ấy không con cái, về sau Lục thị không phải của Lục Duệ Quần thì của ai?”

Lục Kính Tu mấy năm nay sinh hoạt cá nhân đặc biệt sạch sẽ, có không ít người hoài nghi y căn bản không được, hơn nữa Lục Kính Tu tuy rằng ồn ào cạch mặt với mẹ mình, nhưng đối Lục Duệ Quần không tồi, bọn họ đều cảm thấy Lục Kính Tu là coi Lục Duệ Quần như người thừa kế mà bồi dưỡng.

“Lục thị mắc gì phải cho Lục Duệ Quần?” Ngôn Cảnh Tắc có điểm bất mãn.

“Mắc cái quan hệ huyết thống đấy.” Ngôn đại ca nói: “Anh còn có việc, cúp trước.”

Ngôn đại ca nói xong liền cúp, Ngôn Cảnh Tắc nhét điện thoại vào trong túi, bắt đầu cân nhắc nên như thế nào nói với Lục Kính Tu chuyện mình muốn từ hôn.

Hắn có ký ức nguyên chủ, biết Lục Kính Tu đối với Lục Duệ Quần tuy rằng không thể xưng là thích, nhưng cũng không chán ghét.

Cái khác không nói, Lục Duệ Quần tốt nghiệp đại học muốn dọn về Lục gia, nói một câu với Lục Kính Tu, Lục Kính Tu liền đồng ý.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, thời điểm hắn mới vừa xuyên tới mới không vội vã đi theo Lục Kính Tu nói mình muốn từ hôn.

Hắn là vị hôn phu Lục Duệ Quần, cân nặng ở chỗ Lục Kính Tu so ra kém Lục Duệ Quần một nửa. Hắn gấp gáp rống rống đi nói, Lục Kính Tu đuổi hắn ra khỏi Lục gia thì làm sao bây giờ? Hoặc là Lục Kính Tu nói chuyện này cho Lục Duệ Quần, rút dây động rừng Lục Duệ Quần không ngoại tình thì làm sao bây giờ?

Nhưng từ buổi sáng hôm nay lúc Lục Kính Tu ăn hoành thánh hắn thổi nguội, Ngôn Cảnh Tắc liền tự tin lên, cảm thấy chẳng sợ nói ra, Lục Kính Tu cũng chưa chắc đuổi hắn đi.

Lục Kính Tu nếu thật muốn đuổi, hắn liền chết ăn vạ là được!

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đi quầy trà nước cầm chút bánh quy, lại cầm hai hộp sữa bò, mang về văn phòng Lục Kính Tu.

Văn phòng Lục Kính Tu không đóng cửa, có người đang báo cáo công tác.

Thời điểm Lục Kính Tu nghe thì mặt không biểu cảm, nhưng không biết vì sao, Ngôn Cảnh Tắc chung quy cảm thấy y lúc này có hơi tức giận, còn cảm thấy y lập tức muốn bùng nổ.

Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, liền thấy Lục Kính Tu đột nhiên hỏi: “Công việc của cậu là làm như vậy à?”

Người báo cáo công tác thật cẩn thận: “Lục đổng, có chỗ nào không đúng sao?”

Lúc Lục Kính Tu hỏi chuyện ban nãy vẫn tương đối bình thản, lúc này lại đem một chồng văn kiện đập trên bàn: “Có chỗ nào không đúng? Toàn bộ đều không đúng!”

Lục Kính Tu từ đầu tới đuôi phun người nọ một lần, cuối cùng nói: “Cậu đi ra ngoài! Chải vuốt lại toàn bộ công việc rồi hãy đến tìm tôi!”

Người nọ liên tục vâng dạ, đi ra ngoài.

Chờ cậu ta đi rồi, Lục Kính Tu bắt lấy văn kiện trên bàn xé nát, lại dùng tay bưng kín trán mình.

“Chú Lục, đừng nổi giận với người không liên quan, tới ăn chút bánh quy nha?” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới ý thức được Ngôn Cảnh Tắc tới, sững sờ đương trường.

Tính tình y vẫn luôn không tốt lắm, mấy năm nay càng kém, vừa rồi y kỳ thật còn muốn dùng gạt tàn thuốc ném người kia…… Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy tình huống này, có thể nào sợ y hay không?

“Bánh quy này ăn rất ngon, có thêm hương vị sữa bò nữa đặc biệt ngon, chú nếm thử đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, khui một hộp sữa bò rót vào ly Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu: “……”

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã bắt đầu uống sữa bò ăn bánh quy, một bộ dáng ăn rất ngon lành.

Lục Kính Tu cầm một miếng bánh quy ăn, phát hiện hương vị xác thật không tồi, trong miệng tràn đầy vị sữa ngọt ngào mang đến cảm giác hạnh phúc.

Chỉ là, y mới vừa ăn một miếng bánh quy, cửa văn phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, cùng lúc đó, một người phụ nữ gần năm mươi tuổi từ bên ngoài đi vào.

Người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt tuy có rất nhiều nếp nhăn nhưng cũng không hiện vẻ già nua, bà mặc một thân trang phục màu đen, không mang trang sức gì, nhưng khí chất kia vừa thấy liền biết là người sống trong nhung lụa.

Ngôn Cảnh Tắc biết người này, đây là bà của Lục Duệ Quần, mẹ Lục Kính Tu.

Nguyên chủ rất thích người phụ nữ này.

Lục Duệ Quần phía trước vẫn luôn là đi theo vị Lục lão phu nhân này ở cùng nhau, mà nguyên chủ mỗi lần đi tìm Lục Duệ Quần, Lục lão phu nhân đều rất nhiệt tình vớinguyên chủ.

Bà luôn là ôn ôn nhu nhu, chiếu cố nguyên chủ rất tốt, đối Lục Duệ Quần càng là thiệt tình yêu thương…… Nguyên chủ có ấn tượng vô cùng tốt với bà.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không thích bà.

Lục Kính Tu rõ ràng rất chán ghét người phụ nữ này, hắn đương nhiên cũng muốn chán ghét theo.

Đúng rồi, Lục lão phu nhân tới công ty làm gì?

Ngôn Cảnh Tắc đang khó hiểu, liền nghe được Lục Kính Tu tức giận hỏi: “Bà tới công ty làm cái gì?”

Lục lão phu nhân lộ ra biểu cảm bị tổn thương: “Mẹ đến gặp con.”

“Bà gặp rồi, có thể đi rồi!”

“Mẹ là mẹ con, con cứ nhất định phải như vậy nói chuyện với mẹ sao?” Lục lão phu nhân hỏi, vẫn là một bộ dáng ôn nhu.

Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng: “Cho nên bà rốt cuộc là tới làm cái gì?”

Lục lão phu nhân nói: “Con vì sao lại điều Duệ Quần đến chi nhánh công ty?”

Lục Kính Tu đã sớm biết, mẹ mình tuyệt không phải vì mình mà tới.

Những năm trước đó, người này chưa từng tới qua.

Hiện tại nghe bà nói như vậy…… Lục Kính Tu cười nhạo một tiếng: “Có thể tới Lục thị thực tập đều là học sinh đứng đầu, nó căn bản không đủ tiêu chuẩn, tôi có thể lưu nó lại Lục thị thực tập đã là cho nó mặt mũi rồi.”

“Duệ Quần không giống, nó là cổ đông của Lục thị…”

“Vậy lần sau lúc mở đại hội cổ đông, nó muốn đảm nhiệm chức vị gì thì tự nó đi mà nói với các cổ đông đi!” Lục Kính Tu nói: “Nếu nó có bản lĩnh, quét tôi xuống cũng có thể.”

“Kính Tu, con gọi nó về đây đi.” Lục lão phu nhân khẩn cầu.

“Không có khả năng.” Lục Kính Tu nói.

“Con……” Lục lão phu nhân nhíu mày nhìn Lục Kính Tu, giữa mày tràn đầy khinh sầu: “Lục thị vốn dĩ chính là của nó……”

“Đi ra ngoài!” Lục Kính Tu nói.

Lục lão phu nhân không chịu đi, còn muốn nói thêm cái gì, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mời bà rời đi cho!”

Lục lão phu nhân nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, vừa rồi dì đã muốn chào hỏi con… Sao con ở chỗ này? Tới tìm Duệ Quần sao?”

Nhưng mà bà vừa dứt lời, một cái gạt tàn thuốc liền nện bên chân bà, đồng thời Lục Kính Tu nói: “Bà đi ra ngoài!”

“Tôi là trợ lý của Lục đổng, lão phu nhân, xin mời bà đi ra ngoài.” khẩu khí Ngôn Cảnh Tắc không tốt lắm.

Hắn xem như minh bạch Lục Kính Tu vì sao không thích mẹ mình như vậy.

Lục lão phu nhân này thế mà nói “Lục thị vốn dĩ nên là của Lục Duệ Quần”…… Đầu óc bà có phải có hố không?

Lục Kính Tu là con ruột của bà, cổ phần trên tay Lục Kính Tu một chút cũng không ít hơn Lục Duệ Quần, Lục Kính Tu còn làm chủ tịch Lục thị 6 năm, làm Lục thị 6 năm nay phát triển không ngừng……

Lục thị sao lại nên là của Lục Duệ Quần chứ?

Lục lão phu nhân bị sắc mặt khó coi của Lục Kính Tu và cái gạt tàn thuốc kia dọa tới rồi, rốt cuộc vẫn đi ra ngoài.

Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau bà.

Tới cửa, Lục lão phu nhân quay đầu muốn nói với Ngôn Cảnh Tắc cái gì đó, nhưng không đợi lời nói bà ra khỏi miệng, Ngôn Cảnh Tắc liền đẩy bà một chút, đẩy bà ra khỏi cửa.

Tiếp theo, Ngôn Cảnh Tắc còn trực tiếp đóng cửa, còn khóa lại.

Lục Kính Tu nguyên bản một bụng lửa giận không chỗ trút: “……”

Ngôn Cảnh Tắc lại lấy điện thoại ra gọi thư ký bên ngoài, bảo thư ký đưa Lục lão phu nhân đi.

Nói chuyện điện thoại xong, Ngôn Cảnh Tắc buông điện thoại nhìn về phía Lục Kính Tu: “Chú hẳn nên sớm một chút nói với bọn họ một tiếng, ngăn đón đừng cho người vào đây.”

“Trước kia bà ấy không có tới đây.” Lục Kính Tu nói.

“Vậy thì giờ nói đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sau khi nhìn thấy mẹ mình, đầu Lục Kính Tu liền rất đau, nhưng lúc này…… Y đột nhiên dễ chịu hẳn.

Lục Kính Tu ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu đi nói đi.” Mẹ y là một người mẹ kế rất thành công.

Chị y tuy vẫn luôn cãi cọ với cha, nhưng kỳ thật quan hệ vớ mẹ y không tồi.

Lục Duệ Quần thì càng không cần phải nói, là mẹ y một tay nuôi lớn lên, rất thân cận với mẹ y.

Lại nói tiếp, bởi vì quan hệ với Lục Duệ Quần, trước kia Ngôn Cảnh Tắc đối với mẹ y cũng rất tốt, còn từng mua một bộ trang sức sang trọng đắt tiền cho mẹ y.

Nghĩ đến chuyện như vậy, đầu Lục Kính Tu lại đau.

Thái độ Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên đại biến, rốt cuộc là vì cái gì? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

“Lát nữa tôi sẽ đi nói ngay.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại hỏi Lục Kính Tu: “Chú Lục, chú có phải không thoải mái không?”

“Tôi không sao.” Lục Kính Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn không ra cái gì, hắn đối với tình trạng thân thể của Lục Kính Tu không hiểu biết, cũng không đề xuất được kiến nghị gì, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chỉ hỏi: “Chú Lục, bên ngoài đều nói chú coi Lục Duệ Quần là người thừa kế, là thật vậy sao?”

“Không phải!” Lục Kính Tu nói: “Nó không phải người thừa kế của tôi!”

Trước kia, y xác thật nghĩ tới muốn Lục Duệ Quần làm người thừa kế, nhưng hiện tại y một chút cũng không nghĩ.

Cho dù y đem tất cả tiền quyên góp ra ngoài cũng sẽ không cho Lục Duệ Quần.

Dựa vào cái gì tất cả mọi người đều thích Lục Duệ Quần?

Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, cười lạnh một tiếng: “Tiền của tôi, cho dù toàn bộ quyên bóp cũng không cho Lục Duệ Quần!” Ngôn Cảnh Tắc là giúp Lục Duệ Quần hỏi sao? Y sẽ không như bọn họ mong muốn!

“Đúng! Nên như vậy! Dựa vào cái gì cho cậu ta!” Ngôn Cảnh Tắc tán đồng.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, sau khi Lục Kính Tu chết, cổ phần danh nghĩa y rốt cuộc vẫn tới tay Lục Duệ Quần, nhưng hình như là Lục Duệ Quần tốn không ít công phu mới lộng tới tay.

Hiện tại thì…… Lục Kính Tu khẳng định sẽ không chết, Lục Duệ Quần cũng đừng nghĩ muốn cổ phần!

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Chú Lục, đồ của chú, chú cần cẩn thận hơn một chút, không thể để người tính kế! Lục Duệ Quần người này tâm thuật bất chính……”

Lục Kính Tu khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu nói Lục Duệ Quần tâm thuật bất chính?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, cậu ta muốn tính kế chú, cậu ta còn tính kế tôi! Chú Lục, cậu ta có hôn ước với tôi, kết quả lại ngoại tình!”

“Cái gì?” Lục Kính Tu sửng sốt. Lục Duệ Quần thế mà ngoại tình? Ngôn Cảnh Tắc đối với Lục Duệ Quần tốt như vậy, ngàn y trăm thuận, Lục Duệ Quần vì sao lại ngoại tình?

Y cảm thấy Lục Duệ Quần điên rồi.

Cùng lúc đó, đáy lòng y lại dâng lên một cỗ chờ đợi bí ẩn.

Lục Duệ Quần ngoại tình, vậy y……

“Chú Lục, kỳ thật hai ngày này tôi vẫn luôn có chuyện muốn nói với chú…” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi muốn hủy hôn ước với Lục Duệ Quần.”

Ánh mắt Lục Kính Tu vô cùng sắc bén: “Cậu thật muốn từ hôn?”

“Thật!” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự: “Cậu ta xuất quỹ, tôi hiện tại ghê tởm còn không kịp, không muốn kết hôn với cậu ta.”

Tim Lục Kính Tu đập nhanh hơn, trong lòng mừng như điên.

Ngôn Cảnh Tắc muốn từ hôn Lục Duệ Quần!

Chuyện này với y mà nói, tuyệt đối là một kiện đại hỉ sự.

Y một chút cũng không muốn nhìn thấy người mình thích trở thành bạn lữ của cháu ngoại trai.

Mừng như điên qua đi, Lục Kính Tu nghĩ nghĩ chuyện mấy ngày nay phát sinh, xem như minh bạch Ngôn Cảnh Tắc vì sao đột nhiên thái độ đại biến.

Ngôn Cảnh Tắc hẳn là muốn từ hôn, lại sợ ảnh hưởng hợp tác hai nhà, liền tới lấy lòng y.

Lục Kính Tu chậm rãi bình phục trái tim đập muốn nhảy ra của mình, lại nói: “Tôi vẫn là câu nói kia, chuyện của cậu và Lục Duệ Quần không liên quan gì tới tôi, các cậu tự mình giải quyết. Hợp tác của Lục thị và Ngôn gia còn sẽ tiếp tục tiến hành.”

Hôn ước của Lục Duệ Quần và Ngôn Cảnh Tắc y thật đúng là quản không được, y chỉ là một người cậu mà thôi.

Nhưng Lục gia và Ngôn gia hợp tác…… Y nguyện ý nhường lợi.

“Chú Lục, có những lời này của chú, tôi đã an tâm rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, tâm tình cũng cực kỳ tốt.

Hắn phía trước rất sợ Lục Kính Tu dung túng nhẫn nại hắn là bởi vì Lục Duệ Quần, nhưng hiện tại đã biết là không phải.

Sau khi biết… Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác lâng lâng.

Lục Kính Tu hẳn là có hơi thích hắn đúng không?

Hắn nhất định có thể thực nhanh theo đuổi được Lục Kính Tu!

Ngôn Cảnh Tắc lại cười rộ lên.

Ngôn Cảnh Tắc cười đến thật đẹp mắt…… Lục Kính Tu cảm thấy trái tim vừa mới bình phục của mình lại đập nhanh hơn, y hít sâu một hơi nói: “Tôi muốn làm việc!”

“Tôi đi nhà ăn lấy cơm trưa cho chú.” Ngôn Cảnh Tắc nói xong, vô cùng cao hứng mà ra cửa, mà Lục Kính Tu……

Lục Kính Tu hiệu suất công việc vẫn luôn rất cao, chẳng sợ thân thể lại không thoải mái cũng có thể kiên trì làm việc, lúc này lại nhịn không được thất thần.

Ngôn Cảnh Tắc nếu từ hôn Lục Duệ Quần, vậy y có cơ hội cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau không?

Lục Kính Tu vừa định đến điểm này, đột nhiên liền thấy được tay trái của mình.

Tay này của y thời trẻ bị người làm mà biến thành bộ dáng đáng sợ, hiện tại tuy có làm giải phẫu, nhưng vẫn cực xấu.

Ngôn Cảnh Tắc tuổi trẻ anh tuấn, cũng có tiền, cho dù chia tay Lục Duệ Quần cũng có thể tìm người khác, sao có thể coi trọng một ông già âm trầm tàn phế như mình vậy.

Thậm chí, chờ Ngôn Cảnh Tắc từ hôn thành công, chỉ sợ cũng muốn rời khỏi y.

Trước nay cũng chưa có người nào thích y, yêu y, không phải sao?

Lục Kính Tu cầm bút, đâm về phía lòng bàn tay mình.

Tay y đau xót, trong giây lát tỉnh táo lại, lấy lại tinh thần bắt đầu làm việc.

Cho dù người khác không thích y thì thế nào, y có tiền!

Y kỳ thật đã sống hạnh phúc hơn tuyệt đại đa số người.

Lục Kính Tu nhìn mấy phần văn kiện, dừng lại hơi nghỉ ngơi, lấy ly nước qua uống một ngụm.

Hương vị sữa bò lan tỏa khắp khoang miệng, thật sự uống khá ngon.

“Tiên sinh, Ngôn thiếu bảo tôi đưa giấy tờ xe cho ngài…” trợ lý sinh hoạt Lục Kính Tu thừa dịp Lục Kính Tu nghỉ ngơi, nói với y.

“Xe của tôi?” Lục Kính Tu sửng sốt.

Người trợ lý luôn yên lặng đi theo bên người Lục Kính Tu, không có cảm giác tồn tại gì, lấy ra hóa đơn mua xe gì đó cho Lục Kính Tu xem.

Lục Kính Tu thế mới biết, hôm qua Ngôn Cảnh Tắc không chỉ mua xe, xe thế mà còn là mua cho y.

Ngôn Cảnh Tắc…… Thế mà mua một chiếc xe cho y!

Y biết trong nhà Ngôn Cảnh Tắc không cho Ngôn Cảnh Tắc tiêu tiền lung tung, cho nên Ngôn Cảnh Tắc mua xe này rất có thể là Ngôn gia bày mưu đặt kế, chính là bởi vì không muốn ảnh hưởng hai nhà hợp tác.

Nhưng y vẫn… rất vui vẻ.

Hơn nữa, đây là xe y, về sau vị trí ghế phụ cũng chỉ có y có thể ngồi.

Mặt khác, y có nên mua một chiếc xe cho Ngôn Cảnh Tắc hay không?

Ngôn Cảnh Tắc mua xe cho y, là một chiếc an toàn tính năng tốt, tương đối điệu thấp, trong giới y có không ít người ngồi, mà Ngôn Cảnh Tắc người trẻ tuổi như vậy, hẳn là sẽ thích xe thể thao càng kiêu ngạo một chút, thời thượng một chút?

Trong trung tâm bán xe kia có vài chiếc xe thể thao đắt hơn chiếc này của y…

Lục Kính Tu đang nghĩ ngợi tới chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc bưng đồ ăn vào.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay đi nhà ăn Lục thị, tiêu tiền gọi món ăn riêng, bảo đầu bếp làm vài món ăn chuyên môn.

“Chú Lục, nên ăn cơm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu sáng hôm nay liền ăn không ít, một buổi sáng còn uống không ít sữa bò, lúc này kỳ thật không đói bụng —— y hàng năm ăn ít, đều đã quen.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc chuyên môn chuẩn bị đồ ăn, ăn còn thơm như vậy… Lục Kính Tu một ngụm tiếp theo một ngụm, cũng ăn không ít.

“Chú Lục, chú thích ăn cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Tôi không kén ăn, thích thanh đạm một chút.” Lục Kính Tu nói. Y cái gì cũng có thể ăn, không có đặc biệt yêu thích, thích thanh đạm một chút thuần túy là bởi vì y tiêu hóa không tốt lắm, ăn đến dầu mỡ dễ bị khó chịu.

“Được, tôi sẽ nhớ rõ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, gắp một cây rau xanh ăn.

Ngôn Cảnh Tắc phát hiện thái độ Lục Kính Tu lúc này đối với mình đặc biệt tốt, tâm tình của hắn hẳn là cũng rất không tồi……

Cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nói: “Chú Lục, chú thật soái.”

Lục Kính Tu sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Chú Lục, tôi mới phát hiện, kỳ thật tôi thích chú như vậy.”

Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền nhìn về phía Lục Kính Tu.

Tay trái Lục Kính Tu run rẩy, nổi giận nói: “Đừng nói bậy!”

Truyện convert hay : Trọng Sinh Nương Tử Ở Làm Ruộng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện