Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 168


trước sau



Cố Tiểu Mạch nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Mộ Bắc Ngật, cô cảm nhận được sự nguy hiểm, cô chỉ có thể gãi đầu gãi tai, thành khẩn xin lỗi, “Xin lỗi, Mộ Bắc Ngật, tôi sai rồi, thật ra tôi… không biết nấu ăn”
Mộ Bắc Ngật bất lực, nghiêng đầu hỏi cô, “Vậy cô làm cách nào để nuôi lớn Nám Nám v.

“Lúc ở Anh có anh Nam..” Nám Nám biết làm nũng, Nam Thần An lại cưng chiều con bé, lời của Cố Tiểu Mạch còn chưa nói hết thì Mộ Bắc Ngật đã lạnh lùng lên tiếng ngắt lời, “Thôi bỏ đi!”
Cố Tiểu Mạch cúi đầu, giọng nói cũng yếu đi, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên quay người nhấc Cố Tiểu Mạch lên.

Cố Tiểu Mạch sững sờ hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật đặt Cố Tiểu Mạch ngồi xuống bệ bên cạnh, Cố Tiểu Mạch đung đưa hai cái chân, với độ cao này nhảy xuống thì chân có bị tê không?

“Mộ Bắc Ngật, anh là gì thế, sao lại để tôi ngồi ở trên này?”
“Để cô tránh xa bếp” Mộ Bắc Ngật trả lời.

Anh quay lại bếp, nhìn thấy đống hỗn độn trước mặt, nhất thời không còn hứng thú nấu cơm, hơn nữa chuông điện thoại bỗng reo lên, Mộ Bắc Ngật lôi điện thoại ra, nhìn thấy tên cái liền nghe máy luôn, “Dịch Bách”
“Sếp, đám lưu manh hôm qua đã bị tóm rồi ạ, bình thường đều ở Đông Sơn, hôm nay còn dám ngông nghênh đi ra ngoài, bây giờ đã bị bọn em đưa đến thành phố, Sếp, em qua đón anh?”
“Không cần, đưa tôi địa chỉ, tôi đi đến đó”
Nói xong anh tắt điện thoại, chỉ vài giây sau, Dịch Bách đã gửi địa chỉ đến, Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch một cái, cuối cùng vẫn không nói gì, anh đi ra khỏi nhà họ Mộ, để Cố Tiểu Mạch một mình ở trên bệ.

Nhìn thấy Mộ Bắc Ngật rời đi mà không thèm quay đầu lại nhìn, Cố Tiểu Mạch ngồi yên tại chỗ, ngẩn ngơ, mắt chớp chớp, sau đó nhìn thấy đống hỗn độn trong bếp, cô chợt có cảm giác thất bại, hình như rất mất mặt thì phải.

Cố Tiểu Mạch cẩn thận nhảy xuống, cô đi đến bếp, đeo lại tạp dề, đầu tiên là dọn dẹp đống hỗn độn, lau sạch sẽ.

Sau đó mới bình tĩnh lại, tìm cách xào trứng ở trên điện thoại, nghiên cứu từng chút từng chút một, Cố Tiểu Mạch cho rằng Mộ Bắc Ngật bỏ đi vì bị cô chọc tức…
Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ, Cố Lan Tâm ở bên ngoài quan sát cuối cùng cũng phát hiện ra Mộ Bắc Ngật rời khỏi biệt thự, mắt cô ta sáng lên, thấy Mộ Bắc Ngật lái xe đi rất nhanh.


Cố Lan Tâm hoang mang, cô ta vội vàng khởi động xe đuổi theo.

Mộ Bắc Ngật đi vòng vèo mãi rồi đến một căn phòng ở dưới hầm, anh từ ghế lái bước xuống, hững hờ đưa tay đóng cửa, rồi sải chân bước

vào, từ đầu đến cuối, mặt lạnh như băng khiến người khác không dám tùy tiện lại gần.

Cố Lan Tâm không dám để Mộ Bắc Ngật phát hiện ra mình, sau khi anh đi vào, Cố Lan Tâm dừng xe ở một nơi khá xa, cô ta nheo mắt, cô gắng nhìn về nơi rất xa lạ.

Bắc Ngật… sao anh lại đến đây?
Sau đó thuộc hạ gọi điện đến nói cho Cố Lan Tâm biết nguyên nhân, chính là đám lưu manh ở Đông Sơn đã bị tóm rồi.

Tim của Cố Lan Tâm nhảy lên tận cổ họng, cô ta lập tức nắm chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch, Bắc Ngật, Bắc Ngật, anh tuyệt đối không được biết người đứng sau ra lệnh là ail!
Tuyệt đối không được!
Mặt Cố Lan Tâm méo xệch, cô ta lập tức nói vào điện thoại, “Tin tức đã xóa sạch sẽ chưa?”
“Cô Cố, đã xóa sạch rồi, nhưng bây giờ chúng ta không biết đám lưu manh đó có nhất thời lật mặt bán đứng cô không”
Cố Lan Tâm bỗng có cảm giác nghẹt thở như có ai đó bóp cổ mình, rất lâu sau hô hấp mới bình thường trở lại, trên xe lan tỏa một luồng khí lạnh đáng sợ.


Đúng vào lúc này, cửa phòng ở dưới tầng hầm từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong đó, nhìn thấy đám lưu manh đang ngã sõng soài dưới đất.

Dịch Bách với khuôn mặt thư sinh đứng bên cạnh, lúc nhìn thấy Tổng giám đốc Mộ đi vào, cậu ta trầm giọng nói, “Đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm chuyện đó, Sếp, hôm nay lúc chúng em đuổi bắt bọn họ, còn nghe thấy bọn họ đang bàn chuyện về … cô Cố”
Câu cuối cùng dường như khiến Mộ Bắc Ngật phẫn nộ, khí lạnh trên người tỏa ra xung quanh.

Mộ Bắc Ngật bước đến, từ trên cao nhìn bọn họ, “Ai cho các người cái gan đó?”
Giọng nói lạnh lùng, rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.

Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật rơi lên người tên cầm đầu, mặt anh cực kỳ lạnh lùng, anh bước đến, hơi khom người, bỗng nhiên giơ tay ra túm lấy cổ áo của tên cầm đầu, bắt hắn ta phải ngẩng đầu lên, “Là mày sao?
Hả?”
Tên cầm đầu nhìn bọn họ, mặt tràn đầy sự lo lắng, hắn không biết người này có lai lịch thế lực lớn như thế nào, nhưng khí lạnh trên người anh đủ để khiến người ta sợ hãi..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện