“Chúng tôi… cũng là nghe người ở trên ra lệnh, người phụ nữ đó một mình đi trên núi khiến người ta có suy nghĩ không đúng đắn cũng…cũng..”
Bọn họ không được học hành đàng hoàng, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ nào.
Mộ Bắc Ngật không hề đợi hắn nói xong, anh túm chặt cổ áo hẳn, hung dữ đấm một cái vào mặt hắn, vết thương trên mặt còn chưa lành lại đã ăn thêm một cú đấm, máu tươi chảy ra.
Hắn kêu lên đau đớn, cũng vào lúc này, hắn không chịu thua kém, bất ngờ dùng chiếc dây chuyền vàng trong tay ném vào mặt Mộ Bắc Ngật.
Dịch Bách mở to mắt, đang định đi đến, động tác quá bất ngờ khiến Mộ Bắc Ngật cũng không chú ý đến, trên trán có một vết xước, rớm máu.
Mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự lạnh lẽo và giận dữ, anh nhìn hẳn với ánh mắt đầy sát khí, anh lập tức túm lấy tóc của hẳn quẳng sang một bên.
Dịch Bách bước đến, kéo Mộ Bắc Ngật lên, nhìn thấy vết thương trên mặt của anh, lập tức quay người lại nói với bọn thuộc hạ ở phía sau, “Sếp bị thương, xem ra tối nay các người không muốn đi ra khỏi đây rồi”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn bọn họ, “Dịch Bách, điều tra cho rõ ý đồ và người phía trên của bọn họ là ai, nếu không, tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họi”
“Vâng, Sếp ơi, vết thương của anh…”
“Không sao”
Mộ Bắc Ngật né khỏi cái tay muốn chạm vào của Dịch Bách, Dịch Bách quay người nhìn đám lưu manh đang nằm dưới đất, bầu không khí lạnh hơn rất nhiều.
Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh nhìn bọn họ kêu gào thảm thiết, vết thương đau rát như thể bị thiếu đốt vậy mà Mộ Bắc Ngật không hề quan tâm.
Anh không có tâm trạng đứng ở đây xem bọn họ bị đánh, có Dịch Bách ở đây, anh không cần động tay động chân.
Anh quay người rời đi, Dịch Bách nhìn tên cầm đầu bị người áo đen đấm cho một cái, cậu ta bình tĩnh đẩy gọng kính lên, đồng thời đi về phía tên cầm đầu, nhìn chằm chằm vào người hắn ta.
Dịch Bách lạnh lùng lên tiếng, “Mày có biết người đàn ông mày chửi là ai không? Tổng giám đốc của Mộ Thị mà các người cũng dám hành động lỗ mãng? Là ai cho các người cái gan đó?”
Lúc tên cầm đầu nghe thấy câu này, sắc mặt chợt thay đổi, lộ ra sự hoảng hốt.
Tiếng kêu thảm thiết trong căn phòng dưới tầng hầm càng ngày càng lớn.
Mộ Bắc Ngật mặt lạnh lùng đi ra khỏi căn phòng, anh đi ra ngoài lâu như vậy, Cố Tiểu Mạch ở nhà không biết như thế nào rồi.
Bởi vì quá chăm chú nghĩ nên Mộ Bắc Ngật không nhìn thấy chiếc xe đỗ ở đó không quá xa,