Ở một nơi khác, lúc Dịch Bách đến công ty đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang ngồi ở ghế trong bàn làm việc, sắc mặt u ám, trên người tỏa ra khí lạnh khiến người ta không dám lại gần.
Dịch Bách vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ, may quá, vẫn chưa muộn giờ…
Cậu ta lên tiếng chào, “Sếp, sao hôm nay anh… đến sớm thế?”
“Dịch Bách” Mộ Bắc Ngật vừa lên tiếng Dịch Bách đã nhận ra giọng anh khàn đặc, trong mắt đều là tia máu đỏ, cực kỳ mệt mỏi.
Dịch Bách nhíu mày, “Sếp, anh sốt rồi à? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không ạ?”
“Tôi không sao, sáng nay cậu đến nhà họ Mộ chưa? Có nhìn thấy Cố Tiểu Mạch không?”
Dịch Bách lắc đầu, “Sếp, lúc em đến nhà, trong nhà không có một bóng người, em không thấy Cố Tiểu Mạch!”
Nghe thấy câu nói này, Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh vứt đi chiếc bút trong tay, đứng lên.
Bỗng nhiên đứng lên, mọi thứ trước mắt quay vòng vòng, bị sốt, đầu quay quay nặng trĩu, giống như máu dồn lên não, chỉ một cái nháy mắt, Mộ Bắc Ngật cảm nhận được trước mắt là một màu đen, còn chưa kịp nói câu gì đã ngồi bịch xuống ghế.
Dịch Bách thấy vậy vội vàng đi đến đỡ Mộ Bắc Ngật…
Chiếc xe đi mãi đi mãi rồi đi đến một con đường mà Cố Tiểu Mạch không biết, đây là chỗ mà Tổng giám đốc Lâm mới xây dựng, căn nhà nằm ở ven biển, con đường mà chiếc xe đi đến không có nhiều người, cảnh tượng xung quanh hiển nhiên rất xa lạ.
Đại khái là vì có mùi hương nên Nám Nám ngủ mãi không dậy, Cố Tiểu Mạch sau đó cảm thấy có gì không đúng, nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó nhìn tài xế, “Tài xế, đây không phải là đường đi đến căn hộ của tôi, anh có đi nhầm đường không vậy?”
Tài xế nhếch mép, đáp lại một tiếng, “Không đi nhầm đâu, đây là đường mới mở”
Cố Tiểu Mạch nheo mắt, ngửi cái mùi không tươi mát trong xe, cô lạnh lùng nói, “Anh đi sai đường rồi, đây không phải là nơi tôi muốn đến!”
Thuộc hạ nhìn bộ dạng muốn làm hỏng việc của Cố Tiểu Mạch, nhất thời trầm giọng nói, “Châm hương lâu như vậy mà cô vẫn chưa ngất đi!”
Thuộc hạ lộ ra bộ mặt hung dữ độc ác, chỉ trong nháy mắt, Cố Tiểu Mạch nhận ra tình hình không ổn.
Cô lạnh lùng liếc nhìn tài xế, “Tài xế! Bây giờ tôi phải xuống xe, anh cho tôi xuống ở đây là được rồi”
“Nói thật cho cô biết, tôi không phải tài xế taxi, tôi sẽ đưa cô đến nơi không phải cô nói mà là..”
Thuộc hạ còn chưa nói xong, Cố Tiểu Mạch đã nhận ra sự nguy hiểm, cô đứng lên, túm