Diệp Vô Phong cười ha ha: "Đàm Cửu, đứa cháu trai nhỏ này của cậu nói chuyện cũng ngọt lắm, thôi quên chuyện đó đi.
Chuyện đó đã qua hết rồi."
Đàm Cửu mừng rỡ: "Anh Phong, trưa hôm nay tôi có tổ chức một bữa tiệc ở Hải Lâu, tôi sẽ rất hãnh diện nếu anh Phong đến dự."
Diệp Vô Phong nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi.
Chúng tôi cũng đang muốn ra ngoài ăn cơm, vậy thì đến chỗ của anh ăn trưa đi."
Đàm Cửu mừng rỡ, lập tức đi phía trước dẫn đường, dẫn Diệp Vô Phong đi vào trong thị trấn Ngoại Lâm Hải, anh ta có một quán ăn hải sản, nhà hàng này chính là công việc kinh doanh của Đàm Cửu, việc buôn bán có vẻ rất tấp nập.
Sở dĩ Diệp Vô Phong nể mặt Đàm Cửu chủ yếu là bởi vì suy nghĩ đến việc huyện Đông Hoa chính là quê hương của mình, Đàm Cửu này cũng không phải hạng người mang tội ác tày trời gì cả, chỉ là trước kia đi Mạc Tam Gia làm một số chuyện xấu, cũng là chuyện giang hồ, không tự mình quyết định được.
Ở vùng đất quê hương này anh cũng vẫn còn những người thân thích, ví dụ như đám người thím Lục Tuyết Lan, ở một mức độ cần thiết nhất định nào đó bọn họ cần một người như Đàm Cửu che chở, bây giờ, Đàm Cửu đang nóng lòng thể hiện bản thân nên phải xóa bỏ sạch sẽ tất cả những mối liên hệ với Mặc Tam Gia, sau đó trở thành anh em với Diệp Vô Phong và nương tựa vào anh.
Nếu không phải vì tự nhiên Du Kinh Hồng cản trở công chuyện của anh thì Diệp Vô Phong đã sớm tỏ thái độ rồi.
Mấy món hải sản tươi sống được bày lên bàn ăn, Diệp Vô Phong nói với Đàm Cửu: "Đàm Cửu.
Vừa nãy tôi còn chưa giới thiệu với anh, đây là Trình Kim Bảo người anh em của tôi.
Còn người này là Tô Vãn Nguyệt là em dâu của tôi.
Tôi vừa mới tốn một khoản không nhỏ để chuộc thân cho cô ấy từ Phương Hoàng Kim Thành của anh đó."
Đàm Cửu đứng lên nói: "Nếu đã là anh em của anh Phong thì cũng là anh em của tôi.
Người anh em Kim Bảo, chiều nay anh hãy cùng tôi ghé qua Phượng Hoàng Kim Thành kêu bọn họ trả lại tiền cho mọi người.
Chuyện của em dâu cứ để tôi lo liệu."
Diệp Vô Phong khoát tay ngăn anh ta lại: "Đàm Cửu, anh đừng hiểu nhầm ý của tôi, quy tắc vẫn phải là quy tắc, tôi không muốn lấy lớn bắt nạt nhỏ, mục đích tôi nói với anh đó chính là muốn anh về sau sắp xếp cho em Tiểu Nguyệt một công việc nhỏ nào đó."
Đàm Cửu vỗ vỗ ngực: "Anh Phong, lời anh nói chính là mệnh lệnh, tôi nhất định sẽ làm theo lời anh."
Diệp Vô Phong còn nói: "Anh cũng không cần quá khó xử làm gì, tôi nghĩ cứ để Tiểu Nguyệt ở lại Phượng Hoàng Kim Thành của anh tham gia giúp anh mấy tiết mục nhảy múa.
Mà mục đích chính là để cô ấy có thể theo cậu học tập thêm kinh nghiệm quản lý.
Sau này, nói không chừng tôi cũng sẽ làm kinh doanh một vài hoạt động như vậy."
Đàm Cửu nhanh miệng nói: “Tôi hiểu rồi.
Anh Phong cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt việc này."
Diệp Vô Phong đột nhiên đổi chủ đề: "Đàm Cửu, tôi nói anh nghe chuyện này nhé."
Đàm Cửu kính cẩn lễ phép nói: "Anh Phong, anh cứ việc hỏi, chuyện mà tôi biết tôi nhất định sẽ nói rõ ràng với anh."
Diệp Vô Phong nói: "Ở huyện Đông Hoa của chúng ta có một người tên là Ngũ Ma, dáng người không cao lắm, trên dưới tám mươi centimet, chưa đến bốn mươi tuổi, anh ta thông thạo về lĩnh vực hack máy tính.
Anh có biết về người này không?"
Đàm Cửu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Anh Phong, người mà anh nói đến không lẽ lại là Ma Chí Cường? Tên nhóc này ở nhà là đứa con thứ năm nên được đặt biệt danh là Ngũ Ma.
Tôi biết anh ta, nhưng mà cũng không quen, nghe nói anh ta muốn khai thác quặng nên thường xuyên làm mấy việc như nổ mìn phá núi.
Khoảng thời gian gần đây, tôi cũng không thấy anh ta, Nghe nói anh ta đến thành phố Tam Giang."
Diệp Vô Phong nói: "Anh giúp tôi điều tra một chút về lộ trình của anh ta, nếu có tin tức của anh ta hãy lập tức báo cho tôi biết."
Đàm Cửu đồng ý: "Anh Phong, anh yên tâm đi, tôi lập tức phái người đi tìm anh ta.
Chỉ cần anh ta còn trốn ở huyện Đông Hoa, tôi nhất định có thể tìm được anh ta."
Ăn xong bữa trưa, Diệp Vô Phong chuẩn bị xe quay về khách sạn nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh còn phải tới tham dự một bữa tiệc liên hoan ở một trường trung học của huyện Đông Hoa.
Diệp Vô Phong lái xe đi trước, xe của Đàm Cửu đi theo phía sau, hai chiếc xe cùng nhau nối đuôi đi thằng về thị trấn.
Rất nhanh đã đến thị trấn rồi, khi tiến vào địa phận thành phố, đột nhiên ở chỗ ngoặt phía trước có một đội cảnh sát giao thông, Diệp Vô Phong nói: "Có chuyện phiền phức rồi, cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, mấy người chúng ta vừa nãy chính là đều có uống rượu.
Kim Bảo, cậu có quen biết với mấy người cảnh sát giao thông này không vậy?"
Trình Kim Bảo khó xử nói: "Tôi không quen họ.
Anh Phong, hay là cậu để tôi lái xe thay cậu được không?"
Diệp Vô Phong nói: "Không cần đâu."
Đám cảnh sát nhìn thấy xe của Diệp Vô Phong đi tới thì dùng tay ra hiệu ý bảo Diệp Vô Phong dừng xe sang bên