Diệp Vô Phong đứng ở cửa phòng, mùi khai gay mũi của nước tiểu như thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Mã Tú Anh vừa mớm thuốc cho mẹ vừa nhỏ giọng trò chuyện: “Mẹ, con về trễ, mẹ đói chưa? Con đi nấu cơm.
”
Lồng ngực Bạch Tinh Đồng đau xót: “Ôi trời, nãy đi giữa đường quên mua cơm.
”
Diệp Vô Phong nói: “Không sao, lát đến bệnh viện ăn thêm chút cũng được.
”
“Đến bệnh viện?” Mã Tú Anh càng hoảng sợ: “Tinh Đồng, bọn dì không đi bệnh viện đâu!”
“Sao vậy ạ?” Bạch Tinh Đồng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Vô Phong cười gượng: “Vì không có tiền đó, ngốc.
”
Mã Tú Anh hơi ngượng ngùng: “Ừ, bọn dì không có tiền đi bệnh viện, Tinh Đồng à, cháu đừng để ý mấy chuyện này, các cháu về đi.
”
Bạch Tinh Đồng tức giận nói: “Dì Mã, dì nói gì vậy! Nếu cháu đã gặp dì thì sao mặc kệ di được? Dì còn nhớ, lúc nhỏ, dì từng cõng cháu đến nhà trẻ không?”
“Ừ, đứa trẻ ngoan… Nhưng mà đến bệnh viện sẽ tốn không ít tiền, Tinh Đồng à, cháu đừng quan tâm, dì sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền.
” Tuy rằng Mã Tú Anh rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng bà ấy vẫn không muốn liên lụy người khác.
Diệp Vô Phong nói: “Dì Mã, dì yên tâm đi, cho dù nằm viện tốn bao nhiêu thì tôi cũng trả cho dì.
”
“Vậy sao mà được! Thanh niên bọn cháu kiếm tiền cũng chẳng dễ gì, dì không thể liên lụy bọn cháu được.
Tinh Đồng à, dì biết cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng nhà nghèo như bọn dì là một cái động không đáy, nên là cháu đi mau đi! Cháu không đi dì sẽ giận đấy.
” Mã Tú Anh đút thuốc xong, chuẩn bị đẩy đám người Bạch Tinh Đồng ra khỏi phòng.
Ò é ò é.
Khi tiếng còi xe cứu thương vang lên, Bạch Tinh Đồng đã vội vã chạy ra đón.
Đột nhiên, Giản Phúc Linh hỏi Diệp Vô Phong một câu: “Được rồi, Diệp Vô Phong à, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền thế?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng chắc cũng không ít.
”
“Không biết?” Giản Phúc Linh không có được đáp án mình muốn thì nhìn anh đầy nghi ngờ: “Khoảng hơn vài ba trăm triệu? Hay là khoảng mấy tỷ?”
Diệp Vô Phong thản nhiên đáp: “Cô đoán nhiều hơn đi.
”
“Vài ba chục tỷ? Không giống nha! Người như anh sao có khối tài sản vài ba chục tỷ được.
” Giản Phúc Linh không cách nào thuyết phục bản thân tin được.
“Ha ha, vậy người có hơn vài ba chục tỷ là người thế nào? Nhìn mặt tôi không giống à?” Diệp Vô Phong nở nụ cười.
“Trời ạ! Sao lại có xe cấp cứu?” Mã Tú Anh gấp đến muốn khóc, thật ra bà ấy đang sợ phải dùng tiền.
Diệp Vô Phong nói: “Dì Mã, từ giờ trở đi, dì chỉ cần chuyên tâm chữa bệnh cho mẹ già, chuyện tiền bạc cứ để tôi lo.
”
“Sao có thể không biết ngại chứ? Dì dùng tiền của mấy đứa mà…” Mã Tú Anh không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, nhưng dưới sức ép của Bạch Tinh Đồng, giúp nhân viên y tế làm kiểm tra đơn giản cho mẹ mình, sau đó đặt mẹ lên cán xe cứu thương.
Lần thứ hai ngồi trong chiếc xe hàng hiệu của Bạch Tinh Đồng, Mã Tú Anh cứ cảm giác mình đang mơ: “Tinh Đồng, chữa bệnh cho mẹ dì chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, bọn cháu thật sự không nên xen nào.
”
Vừa vào bệnh viện thành phố, Diệp Vô Phong đã trực tiếp quẹt thẻ hết sáu mươi triệu, hai người Bạch Tinh Đồng thì vội trước vội sau, còn mua vài món ăn cho mẹ của Mã Tú Anh, bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới vào bệnh viện.
Hơn thế nữa, phòng họ vào còn là phòng bệnh cao cấp, loại một người một phòng.
Mã Tú Anh khóc không ngừng, lẩm bẩm trong miệng nói: “Bồ Tát sống, dì gặp được Bồ Tát sống rồi…”
Bạch Tinh Đồng cầm một xấp tiền đến: “Dì Mã, dì cầm số tiền này đi, ăn mặc đi ở thường ngày đều phải dùng tiền, đừng để bà ăn uống kém quá, dì cũng nên ăn ngon hơn chút mới có sức chăm sóc bà chứ.
”
Má Tú Anh thở vài hơi, lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Tinh Đồng: “Tinh Đồng, ơn này của cháu, dì biết làm sao để báo đáp đây!”
Bạch Tinh Đồng vội vàng ôm bà lên, đặt bà ngồi xuống: “Dì Mã, dì tuyệt đối đừng nói vậy! Cháu giúp dì là việc nên làm, còn nữa, bạn cháu thật sự có rất nhiều tiền, dì xài kiểu gì cũng không sao hết.
”
Nước mắt Mã Tú Anh không ngừng rơi xuống, trong tay nắm cọc tiền, cơ bản là không phản ứng kịp.
Tiền! Rất nhiều người sẽ xem thường bảo, tiền không phải vạn năng, nhưng hiện tại,