Cho dù Quách Đại Chủy lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng khi biết đối phương đang ở trước cửa nhà mình, ông ta vẫn chẳng hề nghi ngờ gì cả.
Bởi vì bọn họ là diễn viên, sinh hoạt trước giờ chưa từng có quy luật.
Quách Đại Chủy nhanh chóng lái chiếc Audi Q3 về nhà mình.
Ông ta nhanh chóng xuống xe, Quách Đại Chủy mở cửa nhà, hai người Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng lập tức đi đến bên cạnh ông ta.
“Hai vị, xin mời.” Quách Đại Chủy vô cùng khách sáo mời hai người Bạch Tinh Đồng vào nha.
Quách Đại Chủy ngáp liên tục, không thể không hâm mộ hai người trước mắt, tuổi trẻ sung sức quá.
“Trong nhà không có phụ nữ, dọn dẹp không được sạch lắm, xin bỏ qua cho.” Lúc Quách Đại Chủy mở cửa phòng đã không ngừng nói lời khách sáo, dù sao thì người ta cũng là khách hàng, hơn nữa, nếu ông ta tự tiếp thì phần trăm sẽ được nhiều hơn chút.
Quách Đại Chủy ân cần mời hai người Bạch Tinh Đồng ngồi xuống, nói: “Hai vị khuya rồi còn đến tìm tôi, có chuyện gấp lắm sao? Hay là hai vị nói sơ qua yêu cầu của mình đi.”
Diệp Vô Phong đánh giá Quách Đại Chủy, thấy người này đã tầm bốn mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy mét tám, có vẻ rất thông minh, nhất là cái miệng rộng đấy, nhìn phát thấy ngay, người cũng như tên, làm người ta gọi biệt danh miết chẳng nhớ tên thật của ông ta là gì.
Bạch Tinh Đồng nhìn chằm chằm vào mắt Quách Đại Chủy: “Hôm nay bọn tôi đến tìm ông là vì chuyện của hai năm trước, ông còn nhớ người bạn diễn đáng thương, Mã Tú Anh không?”
“Hả?” Quách Đại Chủy ngẩng người, tròng mắt rõ ràng hơi sáng lên: “Các cô cậu không phải đến hẹn diễn à? Rốt cuộc các cô cậu là ai?”
Ông ta theo bản năng lùi về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt bắt đầu chất đầy hoảng sợ.
Thoáng cái, Diệp Vô Phong đã đứng bên cạnh ông ta, nắm tay phải ông ấn nhẹ một cái Quách Đại Chủy lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Ối ối, người anh em ơi, nhẹ tay! Nhẹ tay thôi! Á.” Quách Đại Chủy gắng sức nhịn đau, nhưng trên trán đã đổ từng giọt mồ hôi lạnh.
Thật ra, Quách Đại Chủy thân là diễn viên, bình thường đều kiên trì tập luyện, cơ thể cũng khá linh hoạt, nhưng lúc bị đối phương bắt được, ông ta còn chẳng kịp phản kháng, chỉ biết mình đã gặp phải cao thủ rồi.
Bạch Tinh Đồng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt mang theo uy hiếp nhìn Quách Đại Chủy: “Nói, ông hạ độc Mã Tú Anh thế nào?”
“Tôi không có! Tôi và Tú Anh là bạn diễn, lúc đó còn là người yêu của nhau, sao tôi lại hại cô ấy? Sao vậy được!” Quách Đại Chủy bày ra vẻ mặt vô tội, nói: “Mấy cô cậu không thể đổ oan cho tôi! Được, các cô cậu là gì của Tú Anh? Nếu các cô cậu không tin tôi thì đưa Tú Anh đến đây mà hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không hại cô ấy.”
Diệp Vô Phong nói: “Đừng có nói mấy lời vô dụng với tôi, nếu ông không nhận tội, tôi sẽ chặt ông thành tám khúc!”
Chát chát, hai cái tát rớt trên mặt Quách Đại Chủy, lập tức khiến mặt ông ta sưng lên thành ông thọ, trên khóe môi thậm chí còn có bọt máu.
“Tú Anh thật sự không phải do tôi hại! Giọng Tú Anh trong như vậy, tôi hợp tác với cô ấy cũng cảm thấy vui vẻ, sao lại hại cô ấy? Các cô cậu tìm nhầm người rồi.” Quách Đại Chủy cố gắng biện hộ một cách ngắt quãng.
Bạch Tinh Đồng nói: “Cuộc sống hiện tại của Mã Tú Anh thế nào, chẳng lẽ ông không biết? Năm đó diễn cùng dì ấy, giọng nói của dì ấy xảy ra chuyện, sao ổng không thèm liếc mắt nhìn dì ấy? Ông rõ ràng có tật giật mình!”
“Không phải, tôi…” Quách Đại Chủy muốn giải thích cũng khó, con người ông ta đảo mấy cái, giống như đang nghĩ ra cách đối phó.
“Nói.” Diệp Vô Phong lên tiếng rất có tính uy hiếp.
“Các cô cậu thật sự muốn trả thù cho Mã Tú Anh?” Quách Đại Chủy xác nhận điều này lại lần nữa, hai người trẻ tuổi này có vẻ cũng không phải cảnh sát.
“Đúng vậy! Mặc kệ là kẻ nào hại dì Mã, đều phải trả giá đắt!” Bạch Tinh Đồng nói ra những lời này hoàn toàn không phù hợp với thân phận cảnh sát của cô ta.
Quách Đại Chủy trầm ngâm: “Các cô cậu dựa vào đâu mà muốn báo thù cho Tú Anh? Dù tôi không có chứng cứ kẻ nào hại Tú Anh, nhưng tôi biết là ai làm.
Vì biết nên tôi mới không dám gặp Mã Tú Anh.”
“Ôi chao? Ông chỉ cần khai hết sự thật ra thôi! Còn về việc dựa vào đâu để báo thù, tôi không cần phải cho