Đại Tùng vừa mới xông vào được nửa người thì nhận thấy ở sau cánh cửa ra vào có người!
Đại Tùng dù sao cũng là cao thủ gần tới cấp Tông Sư, cho nên anh ta lập tức dừng lại, muốn lùi lại.
Vù! Bàn tay của Diệp Vô Phong đưa ra nhanh như chớp, vô cùng chính xác tóm lấy cổ Đại Tùng!
Cùng lúc đó, Diệp Vô Phong giơ chân ra chặn, trực tiếp làm Đại Tùng ngã trên mặt đất.
Hơn nữa khi anh ta ngã xuống đất, Diệp Vô Phong đã khống chế hai tay của Đại Tùng, ép đầu gối phải của anh vào lưng Đại Tùng đè chặt trên mặt đất!
Bụp! Diệp Vô Phong thậm chí còn đưa chân ra đá cho cửa đóng lại.
Toàn bộ quá trình không mất đến một giây.
Còn Quách Đại Chủy và Nhị Năng chỉ nhìn thấy hình ảnh cuối cùng xảy ra, chứ cũng không thấy rõ Diệp Vô Phong đã khuất phục Đại Tùng như thế nào cả.
“Này? Cậu là ai? Mà dám ở trên địa bàn của ông đây làm hại ông đây?”
Cả người Đại Tùng không thể động đậy, giãy dụa một hồi cũng vô dụng, trong lòng thầm chấn động, nhưng ngoài miệng vẫn không yên.
Dù sao anh ta cũng tung hoành ở Phụng Thiên này đã lâu rồi, Đại Tùng có bao giờ bị đẩy xuống đất như thế này đâu?
Diệp Vô Phong nói: “Tôi tìm anh có việc, anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi một cách thành thật.”
Đại Tùng hừ một tiếng nói: “Tôi cũng là một người đã bôn ba lâu ở Phụng Thiên này, cũng có chút tiếng tăm! Dù cậu có giết chết tôi, tôi cũng sẽ không nói một lời! Cho dù cậu hỏi cái gì, cũng đừng nghĩ đến việc nhận được câu trả lời từ tôi!”
“Anh không phục sao?” Diệp Vô Phong thờ ơ hỏi.
Đại Tùng chế nhạo: “Cậu cố tình đánh lén ông đây, vậy làm sao tôi lại chịu phục cậu chứ? Trừ khi cậu đánh trước mặt tôi, nếu như cậu thắng, tôi sẽ nói bất cứ điều gì cậu yêu cầu.” Đại Tùng rất có tự tin với võ công của bản thân.
Tuy rằng lúc nãy khi Diệp Vô Phong bắt anh ta, anh ta chưa kịp phản kháng nhưng anh ta cảm thấy rằng đó là vì mình mất cảnh giác, không phải bởi vì Diệp Vô Phong có võ công cao hơn mình.
“Hơ hơ.” Diệp Vô Phong cười: “Anh muốn đấu công bằng? Vậy sau đó sẽ trả lời câu hỏi của tôi?”
Đại Tùng ra sức gật đầu: “Được! Chỉ cần cậu thắng, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu!”
“Nói lời giữ lời.” Diệp Vô Phong nói.
“Nhanh lên!” Đại Tùng nói tiếp, anh ta thậm chí còn không nhìn thấy Diệp Vô Phong trông như thế nào, trong lòng lại càng thêm tức giận.
Cho dù trong trường hợp nào anh ta muốn dùng nắm đấm của chính mình để làm chủ!
Khi nãy Diệp Vô Phong bắt anh ta, hoàn toàn không có khiến cho anh ta bị thương một chút nào.
Vì vậy, ngay khi Diệp Vô Phong buông ra, Đại Tùng đã dễ dàng nhảy lên và vươn vai kéo dãn tay chân, sau đó nhìn Diệp Vô Phong ở đối diện: “Hả? Cậu còn trẻ như vậy? Cậu nhóc, cậu là ai? Các cậu đến Phụng Thiên làm gì? Lại dám giở trò với ông đây ở hội sở riêng, quả là khâm phục sự tự tin của cậu.”
“Đại Tùng, anh dám xưng ông đây trước mặt tôi, tôi phải tát hai cái mới được.”
Diệp Vô Phong nheo mắt lại, khinh thường nhìn anh ta: “Ra tay đi.”
“Được lắm! Cậu lại muốn tát ông đây hai cái sao? Được lắm, tự lại đây ăn đánh đi!”
Đại Tùng đã vào tư thế, hóa ra đó là chiêu thức hố chân của Bắc Phái.
Căn phòng có hơi hẹp nhưng kỹ năng dùng chân của anh ta rất tuyệt vời, ở nơi chỉ có một mét vuông như thế này mà anh ta vẫn thi triển nó một cách mạnh mẽ.
Ầm ầm ầm! Đôi chân của Đại Tùng giống như cối xay gió, quay ngoắt về phía Diệp Vô Phong!
Quách Đại Chủy và Nhị Năng sợ đến mức cố gắng thu mình vào góc tường, không dám quan sát trận chiến của bọn họ.
Bóng dáng của Diệp Vô Phong chợt lóe lên, Đại Tùng chỉ cảm thấy hoa mắt, bốp, bốp!
Mặt lại bị tát hai cái? Thậm chí bản thân còn đang loạng choạng và suýt ngã?
Anh ta nghĩ rằng thế đứng của mình rất hoàn hảo không một chỗ sơ hở, thế nhưng còn không kịp chạm được đến góc áo của người ta?
Trên khuôn mặt anh ta truyền đến cảm giác đau rát, như muốn nói với anh ta rằng tất cả chuyện này đều là sự thật.
“Cậu...” Cái gọi là chỉ bằng một cái giơ tay của chuyên gia thì có thể biết ngay đối thủ có thể nhẹ nhàng tát anh ta hai cái được hay không, đương nhiên còn có thể đánh anh ta bất tỉnh chỉ bằng một phát!
“Bạn à, rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Đại Tùng này thật may mắn khi có thể