Thần Cấp Ở Rể

372: Chính Là Ác Quỷ


trước sau


“Ưm!” Đại Tùng tỉnh dậy, đôi mắt thâm quầng, đầu óc thì vẫn còn choáng váng: “Tôi vừa bị sao vậy?”
Vừa rồi, bằng một cú đá ngang tàng đã khiến Đại Tùng ngã một cách thảm hại! Anh ta thậm chí không thể nhớ mình đã bị đá như thế nào.
“Bây giờ, anh đã sẵn sàng trả lời câu hỏi của tôi chưa?” Mặc dù Diệp Vô Phong nhẹ giọng nói, nhưng mọi người trong phòng đều nhìn ra áp lực trong giọng nói này quá là quá lớn!
Lúc này Đại Tùng mới biết thì ra lúc nãy khi anh ta định sử dụng liên hoàn tam cước, anh ta chỉ mới đưa một chân ra đã bị đối thủ áp đảo lại.
Anh ta vô cùng nản chí, anh ta đã luyện võ công này hơn ba mươi năm mới có thể đạt tới trình độ như hiện tại, nhưng người kia rõ ràng là một thanh niên mới ở độ tuổi hai mươi, vậy mà lại giỏi hơn mình rất nhiều!
So với tài năng của sư phụ khi đó thì thanh niên trước mặt xem ra còn cao hơn rất nhiều?
Nhưng là một người giang hồ nghĩa khí làm sao Đại Tùng có thể bán đứng bạn bè được?
“Một chữ tôi cũng không nói.” Đại Tùng nghiến răng.
“Hơ!” Diệp Vô Phong chế nhạo: “Đừng nói như vậy? Nào, tôi muốn xem xương của anh cứng đến mức nào.”
Trong khi nói, Diệp Vô Phong đã giẫm lên xương bắp chân phải của Đại Tùng!
Răng rắc! Đại Tùng nghe rõ tiếng gãy xương chân của chính mình!
A! Đau đớn tột cùng! Nhưng anh ta lập tức ngậm chặt miệng, từng hạt mồ hôi lăn xuống trên trán nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng chịu đựng.
Diệp Vô Phong giẫm lên xương bắp chân đang bị gãy của Đại Tùng, chân phải của anh ta khẽ nhúc nhích.
“A!” Dưới cơn đau dữ dội, Đại Tùng ngước mắt lên nhìn.


Sau đó, hôn mê bất tỉnh.
“Đi lấy một chai nước.” Diệp Vô Phong đưa tay về phía Nhị Năng.
“Dạ vâng.” Nhị Năng lập tức cầm một chai nước khoáng cẩn thận đưa cho Diệp Vô Phong, trên mặt nở nụ cười sợ hãi.
Chai nước khoáng lập tức được đổ lên đầu Đại Tùng, Đại Tùng khẽ rùng mình và mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Diệp Vô Phong thì hoảng sợ giống như nhìn thấy một con quỷ hung tợn.
Nỗi sợ hãi trong lòng anh ta không thể che giấu được nữa.

Thậm chí anh ta còn vô thức dịch người về phía sau.

Rốt cuộc là vì đau hay là vì sợ?
"Nỗi đau bị gãy xương không tính là đau mà để xương bị gãy lại gãy thêm lần nữa mới thật sự là đau." Lúc này Diệp Vô Phong thật sự là một con quỷ.

Diệp Vô Phong có thể cảm nhận được sự thương xót của Bạch Tinh Đồng, cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng và đấu tranh đối với cuộc sống của Mã Tú Anh.
Vốn dĩ, anh không định dùng những biện pháp quá quyết liệt đối với Kiều Thất, nhưng giờ đây anh đã bị cơn tức giận làm lung lay.
Diệp Vô Phong cầm lấy một chai nước khoáng khác mà Nhị Năng đưa cho, dửng dưng nhìn Đại Tùng: "Nói chuyện đi, rốt cuộc ai đã bỏ thuốc độc vào?"
Đại Tùng nhắm mắt lại, nói: "Tôi thực sự không biết."
“A!” Diệp Vô Phong lại tiếp tục giẫm lên cái chân gãy của anh ta.
"Nói đi." Diệp Vô Phong cười, nhìn Đại Tùng đang đau đớn nói: "Sức chịu đựng của con người có giới hạn.

Đến một mức độ nào đó, tinh thần của con người sẽ suy sụp.

Về phương diện này, tôi là một chuyên gia."
Đại Tùng tức giận nói: "Cậu không phải người!"
Diệp Vô Phong cười nhếch mép: "Cám ơn đã quá khen.

Đối với người không phải là người thì tôi luôn là quỷ."

Khi Diệp Vô Phong giẫm lên cái chân gãy của anh ta một lần nữa, Đại Tùng cuối cùng cũng thực sự ngã quỵ, sau đó run rẩy dữ dội: "Không! Đừng! Hu hu..."
Ai có thể tưởng tượng được rằng một người đàn ông ngang tàng, ngỗ ngược như Đại Tùng lại khóc chứ? Nhưng Diệp Vô Phong đã làm được.
“Tại sao anh lại khóc? Có đau không?” Nụ cười của Diệp Vô Phong, trong mắt Đại Tùng là tiếng gọi của thần chết.
Đại Tùng không sợ chết, nhưng là không sợ kiểu trực tiếp rơi đầu, chết một cách thoải mái.
Đại Tùng không chịu nổi kiểu tra tấn này nữa: “Tôi nói, tôi nói, thật ra là tôi bỏ thuốc độc.” Đại Tùng nói xong, giống như tự giải thích cho mình, cả người đột nhiên tê liệt, chỉ biết thở hổn hển, người cũng u ám dần.
"Anh có chắc là anh bỏ thuốc độc? Mà không phải người khác?" Diệp Vô Phong hỏi.
“Là tôi.” Đại Tùng nhìn Diệp Vô Phong cười khổ, nói: “Lúc đó chính tôi đã hạ độc Mã Tú Anh.

Ly rượu độc

đó là do tôi bắt cô ta uống nên bà ta không dám không uống.”.

truyện ngôn tình
"Đồ khốn!" Bạch Tinh Đồng đột nhiên tức giận, nhảy tới đá thẳng vào đầu Đại Tùng: "Anh là đồ cặn bã! Anh có biết anh đã hại dì Mã thê thảm đến mức nào không? Bây giờ giọng nói của dì ấy đã hoàn toàn bị hủy hoại! Cuộc sống của dì ấy cũng bị hủy hoại theo! Người mẹ già của dì ấy đang nằm liệt giường, thậm chí dì ấy còn không có tiền để đến bệnh viện điều trị nữa! Đại Tùng, anh thật sự đã phạm phải tội ác!"
Bụp bụp, Bạch Tinh Đồng đá liên tiếp mấy chục phát lên đầu của Đại Tùng.
Đầu của Đại Tùng bị Bạch Tinh Đồng đá thành một đầu máu, Bạch Tinh Đồng không thể đạp nổi nữa nên đã tự động dừng lại.
Diệp Vô Phong nói nhỏ với Bạch Tinh Đồng: "Nếu cô còn muốn báo thù cho dì Mã, cô thử nghĩ xem cách thích hợp để xử lý với anh ta?"
"Cách xử lý anh ta sao? Cắt anh ta thành nghìn mảnh, tôi cũng không nguôi được cơn hận! Tôi hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta!" Bạch Tinh Đồng nghĩ đến tình cảnh bi thảm của dì Mã, vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình.
"Ăn tươi nuốt sống anh ta sao? Cô không thấy quá ghê tởm à? Tuy nhiên cắt anh ta thành nghìn mảnh thì lại dễ làm." Diệp Vô Phong cười.
Sau khi Quách Đại Chủy và Nhị Năng nghe thấy, họ đột nhiên bối rối: Anh đang nói đùa à? Đâu có giống đâu! Trời ơi, rốt cuộc anh còn dám làm những chuyện khác người gì nữa đây!
“Đem tất cả ra ngoài.” Diệp Vô Phong gật đầu với Bạch Tinh Đồng: “Cảnh tiếp theo có hơi đổ máu, tôi không muốn mọi người bị ám ảnh.”
"Tuy nhiên tôi muốn nhắc nhở mấy người một câu." Anh thờ ơ nhìn Quách Đại Chủy, Nhị Năng và cô gái đang bị bịt miệng: “Hôm nay ở đây không có chuyện gì xảy ra cả.


Tôi mong mọi người nhớ kỹ, hiểu chưa?"
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” Nhị Năng sợ đến mức dập đầu như giã tỏi, Quách Đại Chủy cũng nhanh chóng quỳ xuống cùng, cô gái kia cũng lanh lợi, vội vàng gật đầu lia lịa.
“Tốt lắm, hôm nay mọi người cũng không xuất hiện ở đây.” Diệp Vô Phong vẫy tay với Bạch Tinh Đồng: “Mọi người đi trước đi.”
“Được, tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài.” Đây là lần đầu tiên Bạch Tinh Đồng biết Diệp Vô Phong sẽ giết người, nhưng cô ấy sẽ không vì thân phận cảnh sát mà ngăn cản.
Không ai nghĩ rằng Đại Tùng lại bị giết một cách thảm thương trong biệt uyển hội sở của chính anh ta.
Ngay cả các nhân viên bảo vệ từng là anh em thuộc hạ của Đại Tùng, điều tra rất chặt chẽ những người ra vào biệt uyển hội sở, nhưng họ không bao giờ tưởng tượng rằng có người thực sự dám làm một điều táo bạo, đáng sợ đến như vậy.
Khi Diệp Vô Phong ra khỏi hội sở, Quách Đại Chủy và Nhị Năng nhìn thấy anh và cảm thấy Diệp Vô Phong như mới ra ngoài ăn cơm rồi về vậy, mọi thứ đều rất bình tĩnh, ung dung.
Họ không biết liệu Diệp Vô Phong có thực sự giết Đại Tùng hay không, nhưng dựa trên suy đoán của họ, họ cảm thấy rằng chắc chắn Đại Tùng đã chết.
Ngày hôm sau, Nhị Năng giải tán đoàn kịch của mình, không một lời giải thích và biến mất không rõ tung tích.
Quách Đại Chủy cũng đột ngột biến mất như thể anh ta bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Ông ta nói với bố mẹ rằng ông ta sẽ ra ngoài làm việc, nhưng ông ta thậm chí không để lại một thông tin liên lạc nào.
Giang hồ ở Phụng Thiên có đồn đại một tin tức: Đại Tùng của biệt uyển hội sở bị người ta giết ở trong biệt uyển hội sở..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện