“Ưm!” Đại Tùng tỉnh dậy, đôi mắt thâm quầng, đầu óc thì vẫn còn choáng váng: “Tôi vừa bị sao vậy?”
Vừa rồi, bằng một cú đá ngang tàng đã khiến Đại Tùng ngã một cách thảm hại! Anh ta thậm chí không thể nhớ mình đã bị đá như thế nào.
“Bây giờ, anh đã sẵn sàng trả lời câu hỏi của tôi chưa?” Mặc dù Diệp Vô Phong nhẹ giọng nói, nhưng mọi người trong phòng đều nhìn ra áp lực trong giọng nói này quá là quá lớn!
Lúc này Đại Tùng mới biết thì ra lúc nãy khi anh ta định sử dụng liên hoàn tam cước, anh ta chỉ mới đưa một chân ra đã bị đối thủ áp đảo lại.
Anh ta vô cùng nản chí, anh ta đã luyện võ công này hơn ba mươi năm mới có thể đạt tới trình độ như hiện tại, nhưng người kia rõ ràng là một thanh niên mới ở độ tuổi hai mươi, vậy mà lại giỏi hơn mình rất nhiều!
So với tài năng của sư phụ khi đó thì thanh niên trước mặt xem ra còn cao hơn rất nhiều?
Nhưng là một người giang hồ nghĩa khí làm sao Đại Tùng có thể bán đứng bạn bè được?
“Một chữ tôi cũng không nói.” Đại Tùng nghiến răng.
“Hơ!” Diệp Vô Phong chế nhạo: “Đừng nói như vậy? Nào, tôi muốn xem xương của anh cứng đến mức nào.”
Trong khi nói, Diệp Vô Phong đã giẫm lên xương bắp chân phải của Đại Tùng!
Răng rắc! Đại Tùng nghe rõ tiếng gãy xương chân của chính mình!
A! Đau đớn tột cùng! Nhưng anh ta lập tức ngậm chặt miệng, từng hạt mồ hôi lăn xuống trên trán nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng chịu đựng.
Diệp Vô Phong giẫm lên xương bắp chân đang bị gãy của Đại Tùng, chân phải của anh ta khẽ nhúc nhích.
“A!” Dưới cơn đau dữ dội, Đại Tùng ngước mắt lên nhìn.
Sau đó, hôn mê bất tỉnh.
“Đi lấy một chai nước.” Diệp Vô Phong đưa tay về phía Nhị Năng.
“Dạ vâng.” Nhị Năng lập tức cầm một chai nước khoáng cẩn thận đưa cho Diệp Vô Phong, trên mặt nở nụ cười sợ hãi.
Chai nước khoáng lập tức được đổ lên đầu Đại Tùng, Đại Tùng khẽ rùng mình và mở mắt ra.
Khi nhìn thấy Diệp Vô Phong thì hoảng sợ giống như nhìn thấy một con quỷ hung tợn.
Nỗi sợ hãi trong lòng anh ta không thể che giấu được nữa.
Thậm chí anh ta còn vô thức dịch người về phía sau.
Rốt cuộc là vì đau hay là vì sợ?
"Nỗi đau bị gãy xương không tính là đau mà để xương bị gãy lại gãy thêm lần nữa mới thật sự là đau." Lúc này Diệp Vô Phong thật sự là một con quỷ.
Diệp Vô Phong có thể cảm nhận được sự thương xót của Bạch Tinh Đồng, cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng và đấu tranh đối với cuộc sống của Mã Tú Anh.
Vốn dĩ, anh không định dùng những biện pháp quá quyết liệt đối với Kiều Thất, nhưng giờ đây anh đã bị cơn tức giận làm lung lay.
Diệp Vô Phong cầm lấy một chai nước khoáng khác mà Nhị Năng đưa cho, dửng dưng nhìn Đại Tùng: "Nói chuyện đi, rốt cuộc ai đã bỏ thuốc độc vào?"
Đại Tùng nhắm mắt lại, nói: "Tôi thực sự không biết."
“A!” Diệp Vô Phong lại tiếp tục giẫm lên cái chân gãy của anh ta.
"Nói đi." Diệp Vô Phong cười, nhìn Đại Tùng đang đau đớn nói: "Sức chịu đựng của con người có giới hạn.
Đến một mức độ nào đó, tinh thần của con người sẽ suy sụp.
Về phương diện này, tôi là một chuyên gia."
Đại Tùng tức giận nói: "Cậu không phải người!"
Diệp Vô Phong cười nhếch mép: "Cám ơn đã quá khen.
Đối với người không phải là người thì tôi luôn là quỷ."
Khi Diệp Vô Phong giẫm lên cái chân gãy của anh ta một lần nữa, Đại Tùng cuối cùng cũng thực sự ngã quỵ, sau đó run rẩy dữ dội: "Không! Đừng! Hu hu..."
Ai có thể tưởng tượng được rằng một người đàn ông ngang tàng, ngỗ ngược như Đại Tùng lại khóc chứ? Nhưng Diệp Vô Phong đã làm được.
“Tại sao anh lại khóc? Có đau không?” Nụ cười của Diệp Vô Phong, trong mắt Đại Tùng là tiếng gọi của thần chết.
Đại Tùng không sợ chết, nhưng là không sợ kiểu trực tiếp rơi đầu, chết một cách thoải mái.
Đại Tùng không chịu nổi kiểu tra tấn này nữa: “Tôi nói, tôi nói, thật ra là tôi bỏ thuốc độc.” Đại Tùng nói xong, giống như tự giải thích cho mình, cả người đột nhiên tê liệt, chỉ biết thở hổn hển, người cũng u ám dần.
"Anh có chắc là anh bỏ thuốc độc? Mà không phải người khác?" Diệp Vô Phong hỏi.
“Là tôi.” Đại Tùng nhìn Diệp Vô Phong cười khổ, nói: “Lúc đó chính tôi đã hạ độc Mã Tú Anh.
Ly rượu độc