Trên đài, mọi người đều ngây ra như phỗng, đứng yên tại chỗ.
- Chuyện này…
- Một pháp thuật, người Hoàng gia đều bị chết cháy?
- Đường đường là đông y thế gia truyền thừa ngàn năm, cứ bị diệt như vậy sao?
Bọn họ từng thấy dùng pháp thuật khu hỏa sát nhân, nhưng chưa từng thấy qua giết người như vậy.
Một giọt máu, liền diệt một tộc, còn bị ngọn lửa không biết tên làm chết cháy.
Đây chỉ là bọn họ nhìn thấy, nếu theo như lời Mạc Phàm nói, người Hoàng gia dưới chân núi và khắp nơi trên thế giới đều bị chết hết, chuyện đó mới đáng sợ.
Mọi người nhìn thi thể mẫu cổ vô cùng to lớn và người Hoàng gia hóa thành tro tàn trên mặt đất, ánh mắt nhìn Mạc Phàm đều là kính sợ.
- Đắc tội Mạc đại sư, sẽ có kết cục này sao?
- Tuyệt đối không thể đắc tội Mạc đại sư, quá đáng sợ.
Lúc trước bọn họ cảm thấy Mạc Phàm thế đơn lực bạc, độc mộc khó thành đại sự.
Hiện giờ bọn họ cảm thấy sư môn Tôn gia và Trương Vấn Thiên đắc tội Mạc Phàm mới là nhỏ yếu nhất.
Có Mạc Phàm ở đây, đối phó những người này thật quá dễ dàng.
- Tiên Thiên Tông Sư đúng là Tiên Thiên Tông Sư, chẳng trách cho dù là quốc gia cũng coi trọng Tiên Thiên Tông Sư như vậy.
Có người cảm thán nói.
Có người như Mạc Phàm tồn tại, cho dù không ra tay cũng có tác dụng chấn nhiếp.
Người nào dám xâm phạm Hoa Hạ, chỉ cần một vị tông sư, có thể lấy lực địch ngàn vạn bộ đội đặc chủng trang bị hoàn mỹ.
Giống như có người muốn phân tách Hoa Hạ, không cần ra cửa, chỉ một chú pháp cũng đủ giết người xa ngàn dặm.
Đây là uy lực của tông sư.
- Quá kh ủng bố.
Rất lâu sau mới có người phản ứng kịp, trên người đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu.
- Mạc đại sư, chúng tôi có thể đi được chưa?
Tên béo được Mạc Phàm cứu lúc trước đấu tranh trong lòng mãi mới hỏi.
- Các người sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn mọi người một cái, nhìn chăm chú Hoa Thiên Tinh và Chu Hoa một lát.
Đám Hoa Thiên Tinh và Chu Hoa mặt xám như tro tàn, “phịch” một tiếng quỳ trên đất, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
- Mạc đại sư, tha mạng, Mạc đại sư, tha mạng.
Bọn họ coi như là từng đắc tội Mạc Phàm, nếu như Mạc Phàm muốn giết bọn họ, căn bản không cần lý do dư thừa.
Không ít người xung quanh nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn mấy người này một cái, mấy người này cũng dám đắc tội Mạc đại sư, đúng là muốn chết.
- Các người, mỗi người tự đánh gãy một tay, cút đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn không phải là người thích giết người, nhưng nếu mấy người này đã mạo phạm hắn, nhất định phải chịu trừng phạt.
Đám Hoa Thiên Tinh sửng sốt, sắc mặt trắng bệch.- Cảm ơn Mạc đại sư khai ân.
Hoa Thiên Tinh như được đại xá, không cảm thấy đây là vũ nhục, mà là ban ân, không chút do dự lạy Mạc Phàm mấy cái, lạy xong liền bảo vệ sĩ bên cạnh mình.
- Ra tay!
Chỉ đánh gãy một tay mà thôi, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể khôi phục, so với bị gi ết chết, xử phạt này quá nhẹ.
Đám Chu Hoa do dự, cũng nhao nhao làm ra lựa chọn như vậy.
- Mạc đại sư, chúng tôi thì sao?
Những người khác hỏi.
Hội giao dịch đã không thể diễn ra được nữa, có thể bình yên rời đi là không tệ rồi.
- Chuyện xảy ra ở nơi này không được nói ra ngoài, người nào nói ra người đó chết.
Mạc Phàm nhíu mày lại, cảnh cáo nói.
- Nhất định, nhất định!
Mọi người chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.
- Mở đường cho tiên nhân!
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, một tay tạo pháp ấn, một phù văn như dấu chấm than lóe sáng kim quang nhàn nhạt, bay về phía mây mù.
Mây mù nồng đậm gặp phải ký hiệu này, lập tức tự tách ra, sơn đạo thông xuống dưới chân núi tự nhiên xuất hiện.
- Các người có thể đi…
Không đợi hắn nói hết câu, tiểu hồ ly luôn trốn trong túi áo hắn nhảy “vù” một tiếng lên, đứng trên bờ vai hắn.
- Để lại hết đồ quý các người cầm trong tay, không quý thì rời đi với các người.
Mọi người lập tức sửng sốt, vậy mà linh hồ này có thể mở miệng nói chuyện được.
- Đây không phải linh hồ trăm năm, rõ ràng là linh hồ Tiên Thiên.
Có người nắm rõ về yêu thú thán phục.
Một Mạc đại sư đã đáng sợ như thế, bên cạnh còn có một linh hồ Tiên Thiên.
- Chuyện này…
- Khương gia Hoa Hạ dâng
tất cả lễ vật.
Tên béo được Mạc Phàm cứu từ miệng rắn, còn nói bí mật về Hoàng gia, không chút do dự bảo vệ sĩ bỏ tất cả đồ xuống.
- Đưa lễ cho Mạc đại sư là chuyện nên làm, Phương gia Mạc Bắc chúng tôi cũng dâng tất cả bảo vật.
Một người đàn ông trung niên tướng mạo thông minh lanh lợi nói.
- Bành gia Hoa Trung tôi cũng dâng lên hạ lễ, chúc mừng Mạc đại sư diệt Hoàng gia, trừ hại thay dân.
Một lão giả chắp tay nói.
Những người khác cũng nhao nhao để lại bảo vật trong tay.
Hôm nay bọn họ vốn trải qua kỷ sinh kỷ tử, có thể sống sốt đã là không dễ, cảm thấy đồ trong tay đã không còn đáng giá như trước.
Hơn nữa tặng lễ vật cho đại sư cũng tương đương với kết một phần thiện duyên với đại sư, cơ hội tốt như vậy đâu thể bỏ qua.
Một đám người nhao nhao báo tên mình, để lại đồ rời khỏi theo sơn đạo.
Mạc Phàm lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Hắn ngồi khoanh chân, lấy mấy viên Khí Huyết Đan ra, không do dự nuốt xuống, nhắm mắt lại, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công bổ sung nguyên khí bị tiêu hao.
Mộc Phong Nhạc đứng yên tại chỗ, nhìn toàn bộ đài, cố gắng bình phục tâm tình.
Hoàng gia ngàn năm cứ bị diệt như vậy, cảm giác rất không chân thực xuất hiện trong lòng anh ta.
Nghìn năm qua có không biết bao nhiêu người muốn diệt Hoàng gia, trong đó có không ít cửu ngũ chí tôn, đều không thành công.
Một tiểu tử 16, 17 tuổi như Mạc Phàm g iết chết cổ ngàn năm của Hoàng gia, khiến người Hoàng gia đều chịu hình phạt thiêu sống.
Cho dù anh ta tận mắt thấy toàn bộ mọi chuyện, cũng có chút cảm giác như mơ.
- Còn thất thần làm gì, nhanh thu thập bảo bối giúp bổn đại tiểu thư, để gió thổi bay mất thứ gì đó của bổn đại tiểu thư, bổn đại tiểu thư sẽ phạt ngươi ba ngày không được phép ăn cơm.
Tiểu hồ ly thấy Mộc Phong Nhạc còn đang ngẩn người, chạy tới, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Mộc Phong Nhạc sửng sốt, vội vàng thu dọn bảo bối đầy đất giúp tiểu hồ ly, giống như theo đuôi, nhanh chóng xếp bảo bối thành một tòa núi nhỏ.
Nửa tiếng sau.
“Vù vù…” Đốm lửa trước người Mạc Phàm lóe lên, nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng biến thành to bằng ngón tay.
Ngọn lửa chớp lóe bay vào trong mi tâm Mạc Phàm, biến mất không thấy, Mạc Phàm cũng mở to mắt.
Hắn vừa mở mắt ra, tiểu hồ ly vui vẻ chạy tới.
- Mộc Đầu, ngươi thấy ta lợi hại không, bổn đại tiểu thư rống một tiếng, những người đó liền dâng lên nhiều bảo bối như vậy, quay về có quà cho chú dì và cả đám Tiểu Vũ rồi.
Mạc Phàm cười chua xót, vậy mà tiểu hồ ly còn nghĩ đến người nhà hắn, đúng là không dễ dàng.
- Đi xem bảo bối của ngươi đi.
Mạc Phàm đứng dậy, cười nhạt nói.
- Không được phép cướp đâu đó…
Tiểu hồ ly nghịch ngợm lắc lắc móng vuốt xù xì lông lá.
Nó vừa mới nói xong, bỗng nhiên nhíu mày lại, đôi mắt linh động mở to, nhìn về phía mi tâm Mạc Phàm.
Một con rắn nhỏ màu đen giống như còn sống, hiện lên chỗ mi tâm Mạc Phàm, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy, giống như không tồn tại.
- Mộc Đầu, hình như chỗ mi tâm ngươi có một con rắn nhỏ màu đen, không phải là nguyền rủa của Long gia đấy chứ?
Tiểu hồ ly lo lắng nói.
Ở Âm Sơn, Mạc Phàm trúng Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú của Long gia, nó tận mắt nhìn thấy, tất nhiên biết chuyện đó.
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, gật đầu.