Dựa theo những lời Chu Tước nói, không phải phản bội Long Tổ sẽ bị Long Tổ đuổi giết sao?
Dù sao có rất nhiều người ôm địch ý với Mạc gia, thêm Long Tổ cũng không là gì.
Có can đảm, cứ tới đi.
- Mạc Phàm, đừng kích động.
Sắc mặt Giang Thành vô cùng khó coi nói.
Những lời này của Mạc Phàm không chỉ phản bội rời khỏi Long Tổ, còn là địch với Long Tổ.
Trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Huyền Vũ và trưởng lão Bạch Hổ nhướn mày, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.
Mạc Phàm thân là thành viên của Long Tổ, không nghe Long Tổ sắp xếp còn chưa tính, dám can đảm uy hiếp Long Tổ, cậu ta nghĩ Long Tổ bọn họ là thanh lâu, muốn vào là vào muốn ra là ra sao?
Chu Tước hơi nhếch miệng, trong lòng vui vẻ.
Lúc trước Mạc Phàm từ chối cô ta thì không sao, vậy mà tiểu tử này dám giải trừ khế ước trước mặt Hỗn Độn đại nhân, trả ngọc bội Thanh Long, lần này Mạc Phàm xong đời rồi, đợi bị Long Tổ đuổi giết đi.
Long Tổ từng xuất hiện một số kẻ phản bội, nhưng không một ai né tránh được đuổi giết của Long Tổ.
Mạc Phàm vốn hoàn toàn có thể không gặp tai họa như vậy, nhưng ai bảo Mạc Phàm thả Long Vương U Châu, khiến người Long Tổ bị Thủy Tộc U Châu tập kích, Mạc Phàm tất phải trả cái giá cực đắt.
Hỗn Độn cũng nhíu mày, trên mặt lộ ra chút bất mãn.
- Mạc Phàm, cậu chắc chắn làm như vậy không? Chỉ cần cậu đồng ý cúi đầu, sau này cậu là Hỗn Độn của Long Tổ, không ai còn có thể khiến cậu cúi đầu.
Hỗn Độn nói.
Tuy ông ta luôn bế quan, nhưng mọi chuyện bên ngoài đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
Có thể nói Mạc Phàm là kỳ tài ngàn năm khó thấy, Mạc Phàm gia nhập Long Tổ tuyệt đối là vận khí của Long Tổ bọn họ.
Nếu không phải trên dưới Long Tổ ép buộc, ông ta sẽ không đưa Hỗn Độn Lệnh cho Chu Tước.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta không hi vọng nhìn thấy Mạc Phàm phản bội rời khỏi Long Tổ.
Mạc Phàm nhướn mày, cười khinh thường.
Hắn còn chưa biết Long Tổ là thế lực nào ở Tu Chân giới để lại, nhưng chỉ là vị trí Hỗn Độn, đã muốn hấp dẫn y tiên bất tử hắn, quá coi trọng vị trí Hỗn Độn rồi.
Chuyện này giống như lấy một tảng thịt bò bình thường, cho một con rồng ăn quen sơn hào hải vị ăn.
- Hỗn Độn, chỉ dựa vào vị trí Hỗn Độn mà tôi phải cúi đầu sao?
- Mạc Phàm, cậu quá càn rỡ rồi!
Trưởng lão Chu Tước tức giận nói.
- Các người nói xong chưa, tôi đã không phải người của Long Tổ, hẳn là tôi có thể rời đi rồi?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tuy có thêm chuyện này đệm vào, nhưng hắn đã chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình, Long Hoa Hội cũng đã xử lý xong, ngoại trừ vũ khí tiên tiến không tại nổi sóng gió gì, Long Nhược Tuyết cũng được hắn cứu ra, mục đích hắn ở thủ đô đã hết, đến lúc quay về Giang Nam rồi.
- Mạc Phàm, cậu coi Long Tổ chúng tôi là cái gì hả?
Trưởng lão Chu Tước thấy Mạc Phàm không thèm để ý đến bà ta, lông mày nhíu thành chữ “hỏa”, tức giận nói.
- Vậy Long Tổ các người coi tôi là gì hả?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc trưởng lão Chu Tước một cái, hỏi ngược lại.
- Cậu, cậu là thành viên của Long Tổ, chẳng lẽ không nên nghe theo mệnh lệnh của Long Tổ sao?
“Ha ha!” Mạc Phàm cười không nói gì, mà lập tức đi ra ngoài.
Tuy hắn không biết nhiều chuyện Thủy Tộc U Châu tập kích Long Tổ, nhưng chỉ cần hơi động não một chút là biết được có người giở trò từ trong.
Long Vương U Châu là do hắn để chạy, sao không biết hắn có thể thả thì có thể bắt, làm gì dám đi đánh lén Long Tổ, trừ phi não Long Vương U Châu xảy ra vấn đề, nếu không không có khả năng là Long Vương U Châu làm.
Chu Tước lại đẩy hết chuyện này lên người hắn, cô ta nghĩ hắn là thịt cá trên thớt gỗ mặc bọn họ khai đao sao.
Sớm biết như thế, hắn đã không đồng ý với yêu cầu của Giang Thành, gia nhập Long Tổ.
- Tôi không cần nghe bất luận mệnh lệnh của người nào, cang ghét nhất bị người ta uy hiếp, các người tự giải quyết cho tốt đi, muốn tìm Long Vương U Châu, mấy hôm nữa đến biển Đông Giang Nam, tôi đi trước một bước.
Mạc Phàm thản nhiên nói, nhấc chân đi tới cửa.
Nếu Long Tổ bàn
bạc với hắn hẳn hoi, hắn không ngại bắt lấy Long Vương U Châu, thậm chí là đến U Châu.
Nhưng Long Tổ đối với hắn như vậy, chỉ coi hắn là con rối khống chế.
Sao y tiên bất tử hắn có thể tiếp nhận?Hắn không giết Chu Tước, đã vô cùng nhân từ.
Hắn còn chưa tới cửa, Chu Tước cười lạnh lùng, chắn ở cửa.
- Còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu, cậu nên theo chúng tôi tới tổng bộ một chuyến thì hơn.
Nếu Mạc Phàm phản bội rời khỏi Long Tổ, sao có thể để Mạc Phàm rời đi?
Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Chu Tước một cái.
- Chỉ dựa vào cô, không có bản lĩnh này?
Thực lực của Chu Tước mạnh hơn đám Long Nhược Tuyết, nhưng không đủ nhìn đối với hắn.
Chu Tước cũng không tức giận, trái lại cười lạnh lùng.
- Tôi chỉ là Chu Tước, sao có thể là đối thủ của Mạc đại sư, nhưng cậu cảm thấy bọn họ không có sắp xếp sao?
Nói xong nội khí trong cơ thể Chu Tước như không cần để lại, điên cuồng rót vào trong Hỗn Độn Mộc Nguyên.
“Bùm!” Hỗn Độn Nguyên Mộc giống như không chịu được nhiều nội khí như vậy, trong chớp mắt vỡ nát, biến thành bốn khối.
- Mạc Phàm, cậu quá liều lĩnh, bây giờ phải trả giá thật nhiều.
Trưởng lão Chu Tước lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, một tay duỗi về phía Hỗn Độn Nguyên Mộc.
- Mạc Phàm, tôi nhớ rõ con tôi và cháu nội tôi đều từng bị cậu dạy dỗ, hiện giờ bố và ông nội bọn họ đã đến, tôi xem cậu có bản lĩnh gì.
Trưởng lão Bạch Hổ lạnh lùng nói, vươn một tay ra.
- Mạc Phàm, lần đầu tiên gặp cậu, nhưng tôi rất muốn thửxem cậu dựa vào cái gì khiến con rồng kia cúi đầu.
Trưởng lão Huyền Vũ nắm chặt tay vang lên răng rắc, một tay ông ta vươn ra, làm động tác tương tự với hai người trước.
Nhìn thấy ba người vươn tay về phía Hỗn Độn Nguyên Mộc, sắc mặt Giang Thành lập tức khó coi, trong mắt đều là phức tạp.
Trong tay trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ, trưởng lão Huyền Vũ xuất hiện một ấn ký, một phần tư Hỗn Độn Nguyên Mộc bay về phía tay ba người.
Hỗn Độn Nguyên Mộc vừa bay vào tay bọn họ, thân thể mờ ảo của bọn họ nhanh chóng ngưng thực, tựa như búp bê được bơm hơi, uy áp cường đại cũng hàng lâm.
Trong mười dặm xung quanh Tứ Hợp Viên, bầu không khí lập tức căng thẳng.
Đám Long Nhược Tuyết cảm nhận được khí tức cường đại này ở bốn phía Tứ Hợp Viện, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Không phải chứ?
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được ba lực lượng này, nhưng mà, nhưng mà không ngờ…
- Vậy mà bọn họ đều đến đây.
- Chuyện này…
Sau khi đám trưởng lão Chu Tước hóa từ hư ảnh thành thật thể, Hỗn Độn thở dài, trong mắt xuất hiện vẻ thất vọng.
- Haizz, Mạc Phàm, cậu vốn không cần làm như vậy, tuy tôi chưa từng cúi đầu với người khác, nhưng cậu thân là người trẻ tuổi, cúi đầu một lần cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng cậu còn chưa biết đạo lý này, vậy để tôi dạy cậu một phen.
- Lại đây!
Hỗn Độn ngoắc ngón tay với Hỗn Độn Nguyên Mộc, Hỗn Độn Nguyên Mộc cuối cùng bay vào trong mi tâm ông ta.
Thân thể ông ta không đổi, mà trực tiếp đi ra trong hư ảnh, bước chân mới hạ xuống.
“Rầm rầm rầm!” Đất đai bắt đầu run rẩy, tựa như cự nhân trúng tên rơi xuống đất.
Khí tức nổ tung ầm ầm, tựa như vũ khí hạt nhân bất chợt nổ tung.
Sau khi nổ mạnh như vũ khí hạt nhân, năng lượng vô cùng khổng lồ lan tràn ra xung quanh.