Thần Y Trọng Sinh

Chương 909


trước sau

Vừa rồi sắc mặt Long Nhược Tuyết đã rất khó coi, bây giờ lại càng đứng ngây ra tại chỗ.  

- Chuyện này, đây là…  

- Hỗn Độn?  

Không chỉ đám Long Nhược Tuyết, trong trang viên Long Hoa Hội, Tu La, Dạ Vô Nhai và Tiêu Vấn Triều đứng ở trong lương đình cao nhất, nhìn về phía Tứ Hợp Viện.  

- Hội trưởng Dạ, xem ra hiệu quả tốt hơn chúng ta nghĩ nhiều, vậy mà mời được Hỗn Độn tới.  

Tu La cười âm hiểm nói.  

Dạ Vô Nhai không trả lời Tu La, trong đáy mắt xuất hiện vui mừng khó có thể che giấu.  

- Chú Dạ, cháu cảm thấy còn có thể khiến hiệu quả tốt hơn chút.  

Tiêu Vấn Triều cười âm hiểm nói.  

- Thế nào càng tốt hơn.  

Dạ Vô Nhai hỏi.  

Tiêu Vấn Triều nói nhỏ vài câu, trước mắt Dạ Vô Nhai sáng lên.  

Một lát sau, một bóng dáng lao về phía Tứ Hợp Viện.  

Ngoại trừ bên này, thủ đô mới bình tĩnh hai ngày, lập tức náo nhiệt lại.  

- Người nào có khí tức cường đại như vậy?  

- Hình như là ở căn cứ Long Tổ.  

Có người nhìn về phía Tứ Hợp Viện, cẩn thận nói.  

Căn cứ Long Tổ là bí mật với người bình thường, nhưng không giấu được tu sĩ thủ đô.  

- Không phải là Hỗn Độn đấy chứ?  

Có người vô cùng khiếp sợ nói.  

… B  

ên trong Tứ Hợp Viện, Mạc Phàm hơi nhướn mày, liếc mắt nhìn bốn người một cái, trong mắt hiện lên bất ngờ.  

- Thần Chuyển Chi Thuật?  

Mạc Phàm thản nhiên nói, pháp thuật này có thể chuyển dời thực lực một người đến vật dẫn, để có thể đối phó với kẻ địch cường đại.  

Cho dù vật dẫn bị đánh bại, vừa không tổn thương tu vi chủ thể, cũng không có bất luận nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng vật dẫn không dễ tìm, dù sao càng cường đại, yêu cầu vật dẫn cũng càng cao.  

Nếu cấp bậc của vật dẫn quá thấp, thì không thể phát huy được thực lực của chủ thể, không thể sử dụng Thần Chuyển Chi Thuật.  

Chu Tước dùng Hỗn Độn Nguyên Mộc, không thể nghi ngờ là một trong những vật dẫn tốt nhất.  

Đừng nói là Thần Cảnh, cho dù là lão quái vật cấp Nguyên Anh thì Hỗn Độn Nguyên Mộc vẫn có thể chịu được.  

Nhưng mà…  

Đám Hỗn Độn vừa xuất hiện, Hỗn Độn đứng tại chỗ bất động, đám Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đứng ba vị trí Tây, Nam, Bắc, một đám trận pháp xuất hiện dưới chân bọn họ.  

- Giang Thành, ông còn thất thần làm gì, chẳng lẽ ông cũng muốn phản bội rời khỏi Long Tổ như Mạc Phàm?  

Trưởng lão Bạch Hổ thấy Giang Thành không nhúc nhích, lạnh lùng nói.  

Giang Thành nhíu chặt mày, trong mắt đều là phức tạp.  

Ông ta do dự một lát, đứng ở vị trí Đông, một trận pháp màu xanh xuất hiện theo, năng lượng vốn gần như sắp nổ tung dao động, trong chớp mắt dữ dội hơn, vô cùng căng thẳng đè về phía Mạc Phàm.  

Xung quanh, trận pháp trong Tứ Hợp Viên đã sớm sáng lên, nhưng dưới uy áp của năm người, giống như một tầng thủy tinh mỏng nhạt, có khả năng vỡ nát bất cứ lúc nào.  

- Mạc Phàm, cậu còn phản kháng không, chỉ cần cậu chịu quay về cùng chúng tôi, tôi đảm bảo Long Tổ sẽ không động vào người nhà cậu.  

Hỗn Độn thản nhiên nói.  

- Quay về với ông?  

Mạc Phàm lắc đầu cười nói.  

- Thế nào, Hỗn Độn đại nhân đã khoan hồng độ lượng như thế, cậu vẫn còn vùng vẫy sao?  

Chu Tước cười mỉa nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tựa như nhìn con thú bị bao vây.  

Tứ đại trưởng lão Long Tổ, cộng thêm Hỗn Độn cao thủ Thần Cảnh nữa, Mạc Phàm mạnh đến mấy cũng không bằng mấy người này.  

Bởi vì trong ghi chép nói Hỗn Độn cộng tứ đại trưởng lão cùng ra tay, không phải gặp năm yêu thú mà là Ma Thần, đến nay còn chưa từng thất bại.  

Ngay cả khi phong ấn Long Vương U Châu, không phải Hỗn Độn và tứ đại trưởng lão cùng ra tay, chỉ phái bốn tiểu đội chiến đấu, nếu không Long Vương U Châu có thể làm càn được sao?  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, vẻ mặt lạnh nhạt như sương lạnh trong mùa đông, không nhìn ra chút biểu cảm.  

- Cảm ơn sự hào phóng của các người, nhưng tôi không định đi cùng các người, chỉ dựa vào những thứ này vẫn không ngăn được tôi đâu.  

Mạc Phàm nói chắc chắn.  

Nếu hắn quay về cùng Hỗn Độn, có lẽ Long Tổ sẽ không ra tay với người nhà hắn, nhưng Long Hoa Hội, nhà Miyamoto, Thanh Bang, Thần Điện và những thế lực khác sẽ tha cho người nhà hắn sao?  

- Mạc Phàm, cậu còn cảm thấy mình có thể rời đi sao?  

Trưởng lão Chu Tước nheo mắt lại, khinh thường nói.  

Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng muốn rời đi thì không
dễ như vậy.  

- Cậu phản kháng cũng không phải không thể được, nhưng tốt nhất là cậu nên suy nghĩ đến người nhà mình.  

Trong mắt trưởng lão Bạch Hổ lóe lên tàn nhẫn, lạnh lùng nói.  

Nếu Mạc Phàm không phản kháng, không phải bọn họ không thể tha cho người nhà Mạc Phàm, dù sao bọn họ là Long Tổ.  

ế ổ ể ắNhưng nếu Mạc Phàm dám ra tay với Long Tổ, bọn họ chỉ có thể bắt luôn cả người nhà Mạc Phàm.  

Nghe trưởng lão Bạch Hổ nói, Giang Thành nhíu mày, trong chớp mắt tâm tình chìm vào đáy cốc.  

- Hửm?  

Trưởng lão Bạch Hổ vừa nói xong, bỗng nhiên Mạc Phàm nhíu mày, sắc bén xuất hiện trong mắt hắn.  

Hắn nhìn lướt qua đám Giang Thành, cười lạnh lùng.  

- Tứ Tượng Phong Thiên Trận sao?  

- Nếu cậu biết trận pháp này, thì không cần chúng tôi nói thêm gì nữa, cậu còn muốn phản kháng không?  

Trưởng lão Chu Tước hơi nhếch miệng cười nói.  

Bốn bọn họ đều là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, cách Thần Cảnh chỉ kém nửa bước, công pháp bọn họ tu luyện cũng là đứng đầu, chia ra làm Địa Thủy Phong Hỏa.  

Cộng thêm trận pháp này, lực lượng tứ tượng hỗ trợ nhau, cho dù là Thần Cảnh cũng không thể chạy thoát.  

Nếu không phải phòng ngừa ngộ nhỡ, thậm chí bọn họ còn không cần Hỗn Độn đến đây một chuyến.  

“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói.  

Trận pháp này cùng loại với Tứ Tượng Yên Không Trận mà Abe Jiuyang bố trí trên trang viên Mạc gia, tuy cùng loại, nhưng nếu Yên Không Trận xem như là trận pháp cấp hai, thì Phong Thiên Trận là trận pháp cấp sáu, uy lực không thể sánh nổi.  

Huống chi đám Giang Thành không phải đội ngũ tạm thời chắp vá vào, bất luận là thuộc tính công pháp, thể chất đều vô cùng phù hợp với trận pháp này, trận pháp mới dựng không lâu, mà thực lực còn mạnh hơn đám Abe Jiuyang nhiều.  

Tứ Tượng Phong Thiên Trận mà bốn người này bố trí, Long Vương U Châu không thể thoát được.  

Nhưng mà…  

- Mạc Phàm, đừng phản kháng, đi cùng chúng tôi một chuyến, tôi sẽ bảo tiểu đội Thanh Long bảo vệ người nhà cậu.  

Giang Thành thấy Mạc Phàm không nói lời nào, lo lắng nói.  

Chuyện hôm nay đúng là quá đột ngột, hoàn toàn vượt qua khống chế của ông ta.  

Nhưng Mạc Phàm là người ông ta kéo vào Long Tổ, đi đến một bước này, ông ta cũng có trách nhiệm, sao ông ta có thể mặc kệ.  

Chuyện ông ta có thể làm chỉ là bảo vệ người nhà Mạc Phàm, tận lực khuyên bảo Mạc Phàm.  

Mạc Phàm không xung đột với Long Tổ, cùng lắm là bị nhốt lại, sẽ không giết Mạc Phàm.  

Với thiên phú của Mạc Phàm, nói không chừng không lâu sau sẽ được thả ra, không cần thiết phải xung đột.  

- Giang Thành, rốt cuộc ông đứng về bên nào thế?  

Trưởng lão Chu Tước bất mãn nói.  

Giang Thành không để ý đến trưởng lão Chu Tước, chỉ là trong mắt chớp lóe chờ mong, nhìn về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  

- Giang Thành, cảm ơn ý tốt của ông, sau này có chuyện gì có thể tới Giang Nam tìm tôi, tôi hẳn là sẽ không từ chối, còn bây giờ sao?  

Mạc Phàm dừng lại.  

Giang Thành còn dám ra mặt bảo vệ hắn trước mặt Hỗn Độn và ba trưởng lão khác, tất nhiên hắn không phải là người hẹp hòi.  

- Mạc Phàm, bây giờ cậu muốn thế nào?  

Trưởng lão Chu Tước nhíu mày hỏi.  

- Các người cứ việc dùng bản lĩnh của bản thân, xem các người có thể làm gì tôi.  

Mạc Phàm cười khẽ nói.  

Hắn vừa nói xong, ngọn lửa tự nhiên dấy lên trên người hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện