Nghe hắn nói như vậy, mới có một phu nhân đỡ bé gái đứng lên.
“Thân phụ là thê thiếp của Ngụy An, đây là nhi nữ của chúng ta.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bọn họ hồi lâu, quả giống như lời Diêu Hoàng Đình từng nói.
Nguy An có một vị phu nhân rất xinh đẹp.
Nhi nữ của bọn họ ước chừng bảy tám tuổi, khuôn mặt rất giống hai người.
Vì thế Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nguy ngờ, ngược lại khách sáo nói: “Mời phu nhân đi lối này, các người sẽ sớm gặp được Ngụy An thôi.”
Trên đường đến Thanh Châu, hai mẹ con ngồi trên mã xa.
Mộ Dung Bắc Uyên cưỡi ngựa đi trước, trong lòng thầm nghĩ đến Triệu Khương Lan.
Lần này đi khẳng định đối phương sẽ cởi giáp quy thuận.
Đến lúc đó, hắn có thể mau chóng đưa Triệu Khương Lan trở về bên cạnh mình.
Nếu thật lòng yêu một người, là khi nghĩ đến người đó, trái tim bạn sẽ ngập tràn hạnh phúc.
“Nhanh lên.” Mộ Dung Bắc Uyên nhỏ giọng thúc giục.
Ngụy An là người đầu tiên biết được tin tức này, hắn ta lo lắng bất an ngồi chờ trong doanh trướng.
Tuy rằng chuyện phu nhân và nhi nữ của hắn ta không truyền ra ngoài, nhưng vẫn có không ít bính lính nghe được.
Cho nên mọi người cũng không thèm tập luyện nữa, mà ló đầu ra xem náo nhiệt.
Triệu Khương Lan sao có thể ngồi yên được, nàng đương nhiên biết hôm nay có ý nghĩa gì.
Nàng cũng không muốn giấu diếm thân phận nữa, dù sao đợi Ngụy An quy thuận, đại doanh quân phản loạn này sẽ bị Mộ Dung Bắc Uyên san phẳng.
Nhìn đội ngũ Mộ Dung Bắc Uyên càng ngày càng gần, Triệu Khương Lan mỉm cười đứng dậy chào hỏi.
Mộ Dung Bắc Uyên liếc