Dù sao phu nhân và nhi nữ của hắn ta vẫn đang ở trong đó, hắn ta nào có thể yên tâm được.
Trong Thành còn chưa truyền tin cho Mộ Dung Bắc Uyên, đã có người đi trước một bước.
Mộ Dung Bắc Uyên xem thư xong, mới thở phào một hơi.
Ban đầu hắn cũng nghĩ, việc tìm người sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Nhưng Không nghĩ tới nó lại thuận lợi đến như vậy.
Hắn viết một bức thư gửi cho Ngụy An.
“Người tìm được rồi, đang trên đường đến đây, ngươi đợi tin vui đi.
”
Ngụy An nhận được thư tín, phải mất một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
Nếu Mộ Dung Bắc Uyên đã chắc chắn như vậy, khẳng định là có manh mối.
Hơn nữa sẽ không phải là giả, nếu người nhà của hắn ta đã ở trong tay Mộ Dung Bắc Uyên, hắn ta không có lý do gì để tiếp tục phản kháng.
Bây giờ hắn ta đã không còn đường lui nữa rồi… Ngụy An đau khổ ôm mặt nói: “Chủ soái, ta xin lỗi ngài.
”
Diêu Hoàng Đình, Tần Mạnh Phi và những người khác đều cảm giác được tâm trạng của Nguy An có chút thay đổi.
Từ khi nhận được thư của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn ta không còn quan tâm tới việc thảo luận quy hàng triều đình ở trong doanh quân nữa.
Bọn họ cũng nhân cơ hội này ở trong doanh trướng truyền ra tin tức về phu nhân và nữ nhi của Ngụy An, không ít nghe được đều sửng sốt.
“Nếu người nhà của tướng quân đã rơi vào tay của triều đình, chúng ta sao có thể đánh tiếp trận này.
”
“Khó trách khoảng thời gian này tâm trạng của Ngụy tướng quân không được tốt, ngay cả Liên Tư Thành cũng không có động tĩnh gì, chờ quân đội Thiết Ngô quay lại, chúng ta đã không còn đường lui.
”
“Còn chần chờ cái gì nữa, không mau quy hàng Thần vương Phi đi, ta sẽ là người đầu tiên đồng ý!”
Đương nhiên là mấy lời này đều rơi