Nhưng dù nhìn thấy cờ của thủy quân Đông Nam được thay thế bằng cờ hiệu của đội quân bình định, trong lòng Triệu Khương Lan cũng chẳng vui vẻ gì.
Đáng ra bây giờ nàng và Mộ Dung Bắc Uyên phải được chứng kiến cảnh này cùng nhau.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên hắn…
Nghĩ đến vết thương của hắn, Triệu Khương Lan lại mệt mỏi bưng mặt.
Uyên Nhi, xin chàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.
Trên mặt sông, bóng tối dần đậm hơn.
Vì Mộ Dung Bắc Uyên bị thương nặng, gần như mê man nằm trong khoang thuyền.
Ngụy An nhìn hắn: “Nếu như điện hạ đã có người thương thì nên hiểu hành động này của Ngụy mỗ xem như là bất đắc dĩ.”
Không ai đáp lại lời hắn ta, Mộ Dung Bắc Uyên nhíu chặt lông mày không lên tiếng.
Bên cạnh có người nói: “Tướng quân, có khi nào Thần Vương không chờ được đến khi chúng ta gặp được Liên soái đã mất mạng rồi!”
“Không đâu.
Tuy vết đao kia đâm rất sâu nhưng không chạm đến tim phổi.
Hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng…”
Thân thuyền lắc lư theo dòng sông, người trên thuyền mệt mỏi chậm rãi đứng dậy.
Ban đầu, bọn họ đã buồn ngủ rũ mắt vì uống thuốc do Triệu Khương Lan hạ trong thời gian dài.
Hôm nay lại giày vò một phen, càng cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Dù sao khoảng cách đến bờ còn nhiều ngày nữa, người cũng không chạy được trên sông mênh mông thế này.
Bọn họ bèn nhắm hai mắt lại, ào ào ngủ mất.
Mộ Dung Bắc Uyên lặng lẽ mở mắt trong bóng tối.
Hắn cắn chặt răng, nghe tiếng ngáy liên tiếp bên tai.
Xem ra những người này đều đã ngủ rồi.
Nếu như hắn bị dẫn