“Có tin tốt! Quân đội Thiết Ngô đột phá vòng vây, sắp đến bên ngoài thành Vô Tuyết rồi.
Bây giờ thành Vô Tuyết canh phòng nghiêm ngặt quyết sống chết cố thủ, Liên Tư Thành cũng không dám ra khỏi thành, ngay cả thủy chiến cũng không dám xuất binh nữa.”
Nghe vậy, Triệu Khương Lan lấy lại tinh thần.
“Cho nên bây giờ đổi thành chúng ta đánh gọng kìm từ hai mặt, vây ép Liên Tư Thành ở bên trong.
Vậy thì tốt quá rồi, ta biết La Tước tuyệt đối sẽ không vì bọn chúng bao vây ngăn cản mà đình trệ không tiến, hắn còn làm nhanh hơn so với dự đoán của ta.”
Điền Tư Nhật cảm thán: “La soái không hổ là võ tướng đệ nhất Thịnh Khang, ngay cả Liên Tư Thành cũng tương đối kiêng dè hắn, mới phải phái hơn mấy chục nghìn người xây dựng chướng ngại vật trên đường.
Nhưng quân đội Thiết Ngô chỉ dựa vào năm mươi nghìn binh mã đã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thật khiến cho người ta xem đã cả mắt.”
“Trong trận thủy chiến trước đó, Liên Tư Thành tổn thất gần mười nghìn người.
Bây giờ đóng giữ trong thành cùng lắm chỉ hơn bốn mươi nghìn mà thôi.”
“Hẳn là hơn thế, ba mươi nghìn quân ngăn cản La Tước bị hắn liên tục dồn ép rút lui, phải trở lại chủ doanh một lần nữa.
Sau khi hợp nhất với quân ban đầu chắc cũng khoảng bảy mươi nghìn.”
“Không đúng, chúng ta nên tính cả dân chúng ở trong thành nữa.
Nếu Liên Tư Thành làm phản, tất nhiên sẽ không buông tha cho ai cả, dưới tình huống số lượng dân chúng có thể đảo ngược tình thế, nhất định hắn sẽ ép người dân cùng dốc sức.”
Triệu Khương Lan day ấn đường: “Hơn nữa, lúc nào giữ thành cũng dễ dàng hơn công thành một chút.
Nếu bọn chúng ra sức phản kháng, kiên trì không ra thì không biết hai bên phải giằng co bao lâu nữa.”
Nàng nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, cảm thấy mỗi phút giây đều vô cùng giày vò.
“Không được, không thể kéo dài lâu hơn nữa.”
Điền Tư Nhật đề nghị: “Không thì chúng ta vượt sông trước, tụ họp với quân đội Thiết Ngô.
Đến lúc đó đại quân bao vây bốn phía, Liên Tư Thành hắn còn có thể rụt cổ bên trong cả đời chắc? Dù hắn cố ý trì hoãn