Mộ Dung Bắc Uyên thấy ông lão có ý muốn đến làng Phong Lam, cuối cùng không nhịn được đành nói: “Ông có thể giúp ta mang một phong thư đến tay một vị đại phu tên là Triệu Minh được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Nếu không phải vì những lời nói của La Tước, để hắn đến đó không những không giúp được mà còn làm Triệu Khương Lan thêm vất vả, thì Mộ Dung Bắc Uyên đã muốn lập tức chạy đến bên cạnh Triệu Khương Lan rồi.
Mấy tháng không gặp, trong lòng hắn nhung nhớ nàng vô cùng.
Tiếc là dù đều ở trong thành, lại giống như xa xôi nghìn trùng.
Hắn nghiêm túc viết một lá thư, sau đó đưa cho ông lão.
“Mong ông chuyển đến tận tay hắn.”
“Được rồi.”
Trong làng Phong Lam, Triệu Khương Lan đang lập danh sách những người mắc bệnh.
Nàng dặn dò y nữ: “Dựa vào công thức mà ta đã liệt kê trước đó, mang cây Ma Hoàng, gừng cắt mỏng và táo đỏ đi luộc lấy nước.
Nhớ kỹ phải cho cây Ma Hoàng vào trước, đợi ít nhất một nén nhang, táo đỏ không được cắt ra và ngâm vào.”
Ngay lúc vừa dứt lời, có người chạy vào nói: “Triệu công tử, lại có một đại phu nữa tới.
Ông ta nói vừa mới vào thành, đã thông báo với La tướng quân, La tướng quân đồng ý cho ông ta tới đây.”
Triệu Khương Lan bận bịu đến nỗi lúc đi qua đi lại cảm giác như chân không chạm đất: “Tìm người sắp xếp cho ông ấy đi, ta còn phải đi kiểm tra xem mấy người bệnh hôm trước sốt cao đến hôm nay đã hạ sốt chưa.”
“Nhưng ông ta nói có người muốn đưa thư cho ngươi, nhờ ông ta đến gửi.”
“Thư?” Triệu Khương Lan rửa sạch tay, nhanh chân bước qua.
Vừa thầy người đến, Triệu