Mấy tháng trước sống trên một hòn đảo biệt lập, không biết được tin tức bên ngoài, cũng không thể đi lại được.
Bây giờ may mắn có thể đến thành Vô Tuyết, không ngờ nàng đã tới làng Phong Lam nên không thể gặp mặt.
Sợ rằng nàng bộn bề nhiều việc, gánh vác việc lớn nên không dám quấy rầy.
Ngày qua ngày nhớ mong vô cùng.
Hy vọng nàng giữ gìn sức khỏe, ngày sau gặp lại.”
Là hắn, là chữ viết của hắn!
Triệu Khương Lan đọc đi đọc lại vài lần mới từ từ che miệng, những giọt nước mắt đã không kiềm chế được mà rơi xuống.
Ông lão nhìn dáng vẻ của nàng, thở dài một tiếng.
“Công tử, sao ngươi lại khóc rồi.
Đừng, đừng dọa ta chứ.”
Qua một hồi lâu, nàng mới lắc đầu: “Xin lỗi, để ông lo lắng rồi.
Ta rất vui mừng, có lẽ ông không biết, trước đây ta đã tưởng rằng hắn đã… không ngờ ông trời thương xót, không để ta phải chịu được nỗi mất mát đó, tâm trạng của ta bây giờ không lời nào có thể diễn tả được.”
“Thật kì lạ.
Khi Thần vương điện hạ còn ở trên đảo, luôn ngồi trên phiến đá ngẩn người nhìn ra phía xa.
Ngài ấy nói người mình yêu vẫn đang chờ ngài ấy trở về, không biết người đó có phải thê tử của ngài hay không?”
Triệu Khương Lan cẩn thận cất phong thư, nghe vậy liền ngượng ngùng cười một tiếng.
“Vậy phải hỏi bản thân Thần vương, ta cũng không biết.”
Sợ ông lão truy hỏi đến cùng, Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Ta dẫn ông đến nơi để vật phẩm, nhưng mà nơi này rất nguy hiểm, ông phải bảo vệ mình cẩn thận.
Bất kể là khăn che mặt hay găng tay đều phải đeo vào, mỗi ngày phải uống một bát thuốc để bảo vệ cơ thể.”
“Công tử không cần lo lắng cho cơ thể của ta, nếu đến đây thì ta đã phải chuẩn bị tốt rồi, sao lại sợ chịu khổ được.”
Triệu Khương Lan mím môi: “Được.”
Bởi vì ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi nên mọi người ở đây đều thân thiết gọi một tiếng “Ông”.
Nhưng không khí ấm áp không thể nào xua đi những mất mát khi con người